Giữa một miền ký ức bề bộn như đêm dài, những vần thơ này hiện ra như từng lát cắt của bao phận người, bao khoảnh khắc, bao giấc mơ vỡ. Ở một con dốc đá im lìm, có người đàn bà đứng lại giữa đời, để mặc trăng treo đếm vòng tròn khuyết của mình, nước mắt muộn mằn hòa vào bóng đêm. Ở đâu đó, một người con gái thả tay, rời bỏ kiếp phù trầm, bước qua Nại Hà tìm về cõi hư vô, để lại sau lưng bao gian nan dang dở và câu thơ dở dang chưa kịp viết trọn. Tháng Sáu lãng mạn của những đôi trẻ xưa, một lần gặp gỡ rồi chia xa, vẫn còn đọng lại hơi thở mưa ủ dột và chiếc ô che chung lấp ló bao lời chưa nói. Có khi, một chàng trai bước theo bóng nắng lụa trên vai em, thấy lòng mình hóa thành cánh bướm bay lên với câu thơ vụng dại, rồi tan đi trong một chiều đầy khói sương. Lại có người vợ nhìn người chồng bạc mái đầu, áo sờn chưa đổi, mà nuôi ước mơ bé nhỏ: cả nhà mạnh khỏe, đủ đầy tiếng cười, đủ đầy yêu thương.
HỐT NHIÊN (Duy Phạm)
Neo triền dốc núi
hòn đá cuội
đắm đuối niềm riêng
Đỉnh núi treo trăng
nguyệt đếm tuổi mình
lặng thinh bao lần tròn khuyết?
Người đàn bà cũ
rũ bóng hao gầy
trên vách thơ ngây
Đá cuội
vầng trăng
và người đàn bà… muộn mằn bật khóc
ĐƯA NGƯỜI VỀ CÕI HƯ VÔ (Vương Hoài Uyên)
Em theo mây trắng về trời
Buông tay
Bỏ lại một đời gian nan
Về đâu? Nào cõi thiên đàng?
Chốn hư vô biết có còn phân vân?
Em đi bỏ lại cõi trần
Nại Hà gió thổi ngại ngần sóng xô
Dòng sông đen thẳm đôi bờ
Phân vân biết có con đò hạnh an?
Một đời lận đận gian nan
Đến khi nằm xuống chỉ còn dở dang
Tài hoa, nhan sắc song toàn
Biết đâu mệnh bạc trêu gan cùng người
Bao câu thơ dở dang rồi
Bao trang giáo án ngậm ngùi gió lay
Phố xưa chưa nhạt dấu hài
Trường xưa một thuở hoa cài tóc suông
Bây giờ mắt nhắm tay buông
Đời qua như nước trên nguồn về xuôi
Xác thân cát bụi tan rồi
Chỉ còn lại nỗi ngậm ngùi …Tuyết ơi!
THÁNG SÁU & EM (Phạm Triều Yên)
Chúng mình quen nhau vào tháng Sáu
Rồi năm sau , tháng Sáu lại chia lìa
Ta nhớ hoài những chiều mưa thuở ấy
Mây xám giăng sà thấp, phố đìu hiu .
Đi bên nhau chiếc ô che hai đứa
Anh ướt vai , em ướt lạnh bàn tay
Ngồi góc quán cà phê phin nhỏ giọt
Mắt đen buồn ủ ấm tuổi thu phai .
Gió dìu dịu xôn xao trong vòm lá
Những hoa dầu xoay tròn cánh ,xinh sao !
Em thì thầm : hoa sẽ về đâu
Tháng Sáu mưa lâu , sao tình mình qua vội ?
Trời tháng Sáu giống em – ưa hờn dỗi
Lúc sụt sùi rơi lệ , dỗ không khuây
Lúc hé môi cười nắng đẹp ngất ngây
Để ta nghĩ : tháng Sáu là em đó …
Em xa rồi , ký ức vẫn in sâu
Ta nhớ mãi những ngày mưa tháng Sáu .
NẮNG LỤA (Thanh Trắc Nguyễn Văn)
Nắng lụa là em áo lụa bay
Áo bay trắng nắng, trắng vai gầy
Em đi sợi nắng cài trên tóc
Nửa chìm trong áo, nửa trong mây.
Ta đã thầm theo để nhớ thương
Lá rơi gởi nhớ xuống con đường
Tình ta gởi nhớ theo hương nắng
Nắng đốt phượng hồng gởi khói sương.
Ta chép bài thơ lên cánh mây
Câu thơ ngờ nghệch rớt trên cây
Em xa sao chẳng ngày quay lại
Để thấy thơ buồn hóa bướm bay.
Em có về không, có đợi không?
Hàng me phấp phỏng đứng như mong
Con đường xưa ấy mờ hun hút
Gió bụi thời gian cứ chất chồng.
Xin hãy dừng chân hỡi tháng năm
Lá rơi trên lá bước âm thầm
Nắng xưa vụn vỡ giờ vương vãi
Mảnh buồn, mảnh nhớ, mảnh xa xăm.
ƯỚC MƠ BÉ NHỎ (Diệu Thu)
Áo cũ rồi mà anh vẫn chưa thay
Cứ mặc mãi năm này qua năm khác
Mái đầu anh đã điểm nhiều tóc bạc
Thương anh nhiều vất vả vì vợ con.
Em ốm nhiều chẳng như lúc còn son
Bao gánh nặng bờ vai anh hứng cả
Lo cho vợ, anh đêm ngày tất tả
Chăm sóc con, anh bận bịu từng giờ.
Anh biết không em có một ước mơ
Anh và em cùng các con mạnh khoẻ
Gia đình mình sẽ luôn luôn vui vẻ
Em bên anh dạy các con nên người…
Lang Biang, trong hơi men và lửa hội, bừng lên ngọn cuồng nhiệt của núi rừng, làm say chàng lữ khách, cuốn vào vũ khúc hoang dại đầy khát vọng. Những thân cỏ khát kia, như một minh chứng của con người, lặng lẽ hứng từng giọt sương để nuôi sống mình giữa khắc nghiệt, cũng chính là nuôi lớn đam mê. Rồi mùa hạ về, ai đó giơ tay hứng giọt mưa, nghe lòng quặn thắt chia tay những điều cũ kỹ, ngậm ngùi buông xuống lời tạ từ. Có người nhặt lại mảnh tình rơi, hoang hoải giữ trong tim, để rồi mong một ngày người xưa về tìm, nhưng đợi mãi, chỉ còn câu thơ làm chứng.
SƠN NỮ LANGBIANG (Lưu Lãng Khách)
Hãy nổi lửa cho Langbiang rực rỡ
Cho rừng kia nằm dệt mộng đêm vàng
Em tình tứ trong xiêm y sặc sỡ
Mình dìu nhau về lại thuở hồng hoang
Ruợu thịt em dâng mời chàng lữ khách
Sá gì không say bên sơn nữ căng tràn
Khi hoa cỏ thắm tươi màu ân ái
Khi đại ngàn xanh nảy lộc truy hoan
Cho Langbiang huyền thoại hừng hực lửa
Mở lòng ra mà ngây ngất đê mê
Khi ánh mắt lung linh màu ân ái
Khi bờ môi mụ mị lối đi về
Từ vũ điệu thăng hoa tình vụt cháy
Hương rượu cần thơm rát bỏng môi ai
Bản hợp tấu bềnh bồng theo vũ khúc
Giữa đại ngàn sao bỗng hóa thiên thai
Các em xinh cuốn hút mê hồn quá
Máu đa tình muốn cưới cả trần gian
Ngùn ngụt lửa niềm hân hoan bất tận
Dưới trời xuân tìm ra dấu địa đàng
Có phải em là đỉnh trời hoang dại
Vén truyền thuyết Langbiang em bước vào đời
Để đêm xuân con nai rừng ngơ ngác
Ngọn lửa nào cháy rực mãi em ơi!
CỎ KHÁT (Phan Minh Thoại)
Để diễn giải những suy tư chính mình bằng ngôn ngữ đam mê
Khai thác ý tưởng tiềm ẩn từ bên trong tâm hồn đau nhói
Ngày ngày khai mở tư duy,
để đi trên con đường chiều ngập lối nhớ với niềm thương
Ta lê gót chân lang thang cùng mây trắng
Biện luận cùng mình trong lý trí để thấu cảm niềm đau
Như loài cỏ khát thẩm thấu từng giọt sương đêm,
để nuôi mầm sống chính mình trong gió nắng
Ta thấu cảm thân phận con người, trong mỗi bước chân đi
Thương phận mình như loài cỏ khát…
Ngày nắng cháy vàng da
Đêm hứng giọt sương bay
Như thể tự nhiên mặc định lòng mình
Cỏ xanh từ đất mẹ
Có cháy lòng mình, trên vũng sáng của niềm đau
Tự nuôi sống chính mình bằng từng hạt sương bay
Khi đam mê trở thành lý tưởng
Áo cơm cho ta mùi nếm trải
Cuộc sống chân thành, lại chồng chất những niềm đau
Ta như loài cỏ khát
Thẩm thấu từng giọt sương đêm,
để nuôi sống chính mình trên đất mẹ.
TẠ TỪ (Lâm Băng Phương)
Chớp mắt
hạ đã rời xa
Nắng vàng bươn bả
trườn qua chân ngày
Cho mưa rào lất phất bay
Chạm vào kỷ niệm
trật trầy dấu xưa.
Giơ tay
hứng giọt nhặt thưa
Mà đong nỗi nhớ
vặn vừa nỗi đau
Muộn chiều
khuất bóng hàng cau
Chỉ còn
vài chiếc
lá trầu xác xơ.
Thời gian
sao cứ hững hờ
Để mùa hạ cuối
lững lờ nhẹ trôi
Bỏ sau lưng
bóng một người
Đòng đưa khúc hạ
vỡ đôi… tạ từ.
RƠI TÌNH (Nguyễn Đức Quận)
Ai kia đã đánh rơi tình?
để cho tôi nhặt xếp hình trong tim
mong cho người ấy về tìm
mà sao chưa thấy còn im lặng chờ
thôi thì cất giữ vào thơ
để cho ngày mộng đêm mơ rối bời
dặm trường trong cuộc rong chơi
tay ôm giữ chặt gói rơi tình nồng
một vòng xuân hạ thu đông
nắng mưa sương tuyết bão giông tắm đời
phận phần trong đục khóc cười
rơi tình ai để cho tôi ôm hoài
Nàng họa sĩ đứng bên hồ, vẽ lên trời mây cả bốn mùa hội tụ, gìn giữ những gam màu yêu dấu, như một đoạn đời tươi xanh không chịu phai mờ. Một người trở về làng Vòng, ngẩn ngơ giữa mùa cốm, bắt gặp đôi mắt ngàn năm Hà Nội, thấy thấp thoáng bóng mẹ cha cưu mang, thấy cả một đồng quê reo vui mùa gặt, khắc sâu bản sắc yêu thương. Lại có biển gọi về, rủ người thương cùng đón bình minh, nghe gió ru trên mái tóc, để tâm hồn thư thái nhẹ trôi. Và con phố kia, trong đêm cựa mình trở dạ, như muốn phá vỡ bức tường mùa đông, cho tiếng bước chân hòa chung nhịp đập hoan ca.
NÀNG HỌA SĨ (Thiên Di SG)
Nắng vàng ai vẽ lên hoa
Cả vòm trời thắm ai pha sắc mầu
Chiều lơ lững mây trắng phau
Năm ngón sen ngọc cảnh đâu hiện dần
Liễu soi tóc biếc hồ xanh
Nhện giăng tơ đợi trên cành cây khô
Hoa vàng trải thảm ven hồ
Trăng non một nét hững hờ xa xa
Bốn mùa cảnh sắc giao hòa
Xanh vàng đỏ tím…mở ra khoảng trời
Vẽ hương. vẽ nắng vàng rơi
Sắc mầu lưu giữ một thời tươi xanh…
Tình yêu … họa sĩ tạo thành
Bức tranh… những nét tinh anh cuộc đời…
ĐÔI MẮT LÀNG VÒNG (Nguyễn Bá Hòa)
Tôi về làng Vòng đương mùa xanh cốm
chết sửng mắt em
đôi mắt vê tròn ngàn năm thu Hà Nội
mở toang đôi mắt ấy những dự cảm
cánh đồng sóng chao ngút mắt ngọn nồm
lúa đương thì cắc cớ niềm vui chắc hạt
nếp cái hoa vàng trổ mã sắc hương
choàng lên đôi mắt ấy
sen hồ nõn mượt mùa hoa
những chiếc ô xanh che mát ánh nhìn nhấm nhắt
Tôi về làng Vòng một chiều xanh ngắt
loãng hồn trong mắt em
đôi mắt thôi miên ngờm ngợp sắc trời Hà Nội
mặc nhiên trong đôi mắt ấy
dáng mẹ dáng cha tảo tần bao sương mấy nắng
cưu mang chăm chút cho em nên hình nên vóc
Tôi về làng Vòng gió reo chim hót
lơi nhơi dốc dựng phía trời
tập tềnh bài đồng dao phía đất
râm ran tiếng cười chín giọng nông tang
tiếng giã chày khua lún trĩu âm vang
tiếng giần sàng lăn tăn khỏa trần nắng gió
tiếng lửa rang bập bùng khoanh tròn căn nhà nhỏ
bện thành tiếng quê thốn ruột
hóa thành tiếng mùa xuôi ngược
linh cảm phải lòng nhau
Tôi về làng Vòng
hớp hương chiều xanh ngọc
và những đôi mắt màu lá mạ
tự ngàn năm.
BIỂN GỌI EM VỀ (Lê Xuân Thỏa)
Hạ đã về
Biển quê anh đẹp lắm !
Phía trời xa, thăm thẳm, bóng thuyền vươn
Sóng bạc đầu, chấp chóa, cảnh vô thường
Lời của gió…thân thương, chiều lắng đọng
Mời em về
Cùng đùa vui cát bỏng
Đón bình minh, đùa sóng, chợ biển quê
Nhìn cá, tôm…đầy ắp, lúc thuyền về
Ta tận hưởng: biển, trời…quê buổi sáng
Về nghe em
Để lòng vui…thanh thản
Ngắm diều quê …lúc bảng lảng, chiều rơi
Gió trùng dương cùng nhạc sóng, gọi mời
Hồn lộng gió, chơi vơi…đời nhàn nhạ…!
Về nghe em
Để đời vui, rộn rã…
Biển đêm về, ta chắn sóng, dã tràng xây
Về nghe em
Ta nhìn cảnh, trời, mây…
Hương vị biển, đong đầy, ngày tháng hạ…!
CON PHỐ CỰA MÌNH TRỞ DẠ (Thùy Vy)
Đêm trở mình
con phố lặng yên
nghe nhịp trái tim cựa mình trở dạ
phải chăng trời đất đã
chọn ngày
để phố rã đông
Ai đi qua mới thấy phố ngược dòng
ngược.
để gần hơn với cái ôm vội vã
ngược.
để được gần với ngã rẽ riêng chung
Đêm trở mình
giữa phường xã bốn phương
nghe lồng ngực nơi nơi cùng nhịp
chúng mình giữ nỗi buồn cùng nhau tiếp bước
cùng nhau khởi nhịp hoan ca
Đêm. con phố cựa mình trở dạ.
Nơi vương quốc của gió, tình yêu cũng lơ lửng như lâu đài cát, nhưng vẫn đủ để người ta dám mang đôi chân không mỏi mà đi qua khổ đau, tìm về hiên nhà bình yên. Trên bến quê, có kẻ tha phương mải miết, nhớ từng cánh đồng, từng ngọn gió, mong trở về nghe giọng ru của mẹ, nghe tiếng chim chiều tuổi thơ gọi nhau. Thời mưa nắng, gốc phượng già vẫn chứng nhân bao lời thề, bao tiếng cười gửi lại tuổi học trò. Và gia đình, như mạch nguồn ấm áp, nâng đỡ ta qua bao bão giông, đắp xây thành nếp, giữ cho đời bớt gập ghềnh.
VƯƠNG QUỐC GIÓ (Lê Yên)
Khi gió thổi qua vùng sa mạc
Mang theo ngàn hạt cát tung bay
Sự lơ là say chiều ngược lại
Và anh thôi lười biếng yêu em
Trong vương quốc của gió
Có lâu đài cát nguy nga
Có sự không tưởng của tình yêu
Có em và anh…
thôi không lười biếng yêu nhau
Em có chiếc eo thon
Anh có nụ hôn nồng
Đi qua cơn dư chấn
Gió mãi là mùa Xuân
Ta mang cánh gió, khoác áo tình nhân
Với đôi chân không mỏi, bước qua khổ đau phận người
Trong tim ngập nắng tình yêu
Rồi một ngày…
bình yên về tận hiên nhà.
LÁ KHÔ LÁ VỀ CỘI (Lê Văn Trước)
Có cuộc đời gắn chặt với dòng sông
Cùng thăng trầm với nước ròng nước lớn
Cùng lục bình lửng lờ thả trôi dòng
Cùng đi qua hai mùa mưa và nắng
Có cuộc đời oằn vai cùng năm tháng
Rẻo bãi bồi rực vàng hoa cải đắng
Trên cánh đồng cỏ cháy nắng chói chang
Mặt trời lặn cơn nước ròng chảy xiết
Mẹ thân cò lặn lội ven bờ sông
Gió rì rào như tình ca tha thiết
Nghe nằng nặng dòng sông trĩu phù sa
Theo con nước một thuyền câu lướt vội
Bến sông xưa chiếc lá trôi giữa dòng
Cõi nhân sinh lá xanh rồi lá vàng
Một mai này lá khô lá về cội.
BẾN QUÊ (Nguyễn Ngọc Thiên)
Tôi từ rơm rạ lớn khôn
Làm sao quên được mạch hồn quê hương
Bao năm làm kẻ tha phương
Lòng luôn canh cánh nhớ thương quê nhà
Dẫu là giữa chốn phồn hoa
Trời mây phố thị đường xa khó về
Dặn lòng giữ lấy hồn quê
Mẹ xưa áo rách đi về sớm hôm
Quê nghèo nặng gánh áo cơm
Lòng người quê vẫn thảo thơm hiền hoà
Tôi giờ giữa chốn phồn hoa
Vẫn luôn giữ chất thật thà chân quê
Vẫn luôn mong ngóng ngày về
Để nghe tiếng mẹ vỗ về ru tôi
Để nghe gió hát trên đồi
Tiếng chim gọi bạn nắng rơi trong chiều
Về tìm lại những dấu yêu
Đồng vàng lúa chín cánh diều tuổi thơ
Tim tôi cái thuở mộng mơ
Một thời thiếu nữ từng ngơ ngẩn buồn
Quê hương là chốn cội nguồn
Là nơi ôm ấp tâm hồn tuổi thơ
Quê hương là bến là bờ
Cho tôi nuôi dưỡng giấc mơ đi về
Lòng tôi neo đậu bến quê !
THỜI MƯA NẮNG (Thu Hà)
Gốc phượng hồng thơ thẩn cánh chim bay
Tôi trở về nghe nhung nhớ nào hay
Kỷ niệm xưa một thời lưu bút gửi
Mấy mùa xa không quay lại chốn này
Dấu yêu ơi gọi ai mà như khóc
Kịp quay về dĩ vãng lau mắt lệ
Lời tự tình gửi góc nhỏ ai hay
Chạm dư âm trái tim buồn lặng lẽ
Tôi thả hồn theo phượng rơi rơi thoảng
Gọi yêu thương gọi say đắm từng câu
Hương gió thổi làm đầy lên nỗi nhớ
Tuổi học trò mình mãi gọi tên nhau
Ép phượng hồng vui cả tuổi học trò
Cho tiếng cười thanh xuân vào hạ trắng
Cho ký ức vượt qua tuổi xuân thì
Rồi giữ lại yêu thương thời mưa nắng .
GIA ĐÌNH (Ngọc Hùng)
Nghèo xưa …nhớ những bữa cơm
Chồng chan vợ húp râu tôm ruột bầu
Những người mót lúa, cắm câu,
Làm thuê, chạy chợ …dãi dầu nuôi con
Vai cha lòng mẹ vuông tròn
Khéo yêu năng dưỡng nếp nhà lo toan:
Ăn, nói, gói, mở đa đoan
Vợ – chồng, cha – mẹ gương son mưa dầm
Dòng thời gian chảy âm thầm
Qua bỉ cực, trải trăm lần so đo
Một đời mấy cuộc cam go
Bao nhiêu gắng cố ấm no lần hồi
Ông bà đức vun, nghiệp bồi
Cha mẹ đương thời nhớ trước liệu sau
Cháu giờ bầu bí phổng phao
Lớn lên giữa những tầm cao nhân quần!
Gia đình mãi là nước nguồn
Cội rễ hạnh phúc ngăn luồng phong ba
Hợp hoà trong cõi người ta
Nối kết bản sắc nương đà văn minh
Nhân tình gầy cuộc an sinh
Ân tình theo suốt đời mình đời sau…
Giữ nghen, đừng để hư hao
Đời vui bớt những chao vao, gập ghềnh!
NHỚ ANH (Lê Hồng Trứ)
Sáng nay anh để em chờ
Công viên vắng lặng bơ vơ một mình
Chờ anh suốt buổi bình minh
Cũng tại em, đã vô tình nhớ anh…
Xuân thì thuở ấy tuổi xanh
Duyên lành se sợi chỉ mành lứa đôi
Hai cuộc đời bớt đơn côi
Con thuyền hạnh phúc mãi trôi êm đềm
Nhớ anh, nỗi nhớ dài thêm
Ngày trôi qua rồi đến đêm mơ màng
Mùa thu lá rụng, đông sang
Niềm riêng em gởi xuân vàng đến anh
Chờ anh từ thuở lá xanh
Vườn xưa thay lá mà anh chưa về.
Ở đâu đó, một người con gái vẫn đợi trong công viên vắng, nhớ thương một buổi hò hẹn xưa chưa trọn. Có người say một khúc tình ca mộng ảo, giữa cung trăng rơi ánh bạc, để rồi tỉnh giấc chỉ còn tiếc nuối dư hương. Có ai qua cầu Mirabeau, nhìn sông Seine lặng chảy, bỗng chạm vào cả một đời người với biết bao cuộc tình tan hợp. Và trong lời đất Daknong, em gái dân tộc mời gọi về điệu múa, về tiếng cồng chiêng, về mùa lễ hội tưng bừng cùng sức sống rừng núi.
CHỈ LÀ MỘNG THÔI (Phạm Thanh Nhàn)
Con sóng vỗ bên bến bờ êm ả
Ta say tình trong một tối mùa trăng
Mây tự ngàn xa trôi về dưới cung hằng
Trong thoáng chốc khúc nghê thường dậy sóng..
Ngát mùi hương ngất ngây hồn say đắm
Tay ngọc ngà em rót chén quỳnh tương
Uống cạn tình trong mộng mị yêu đương
Hồn chới với quên đường về chốn cũ..
Nàng tiên diễm kiều mắt môi quyến rũ
Dìu nhau đi vào tận chốn Bồng Lai
Mây tím lả lơi nương nhẹ gót hài
Những bản tình ca ngàn năm không đổi..
Giấc mộng rồi tan trách sao quá vội
Buồn miên man trong bóng tối cô liêu
Nhớ mùi hương nhớ dáng ngọc diễm kiều
Nhưng mộng ảo cũng chỉ là ảo mộng..
Mấy vần thơ khơi chút tình dậy sóng
Mộng đến rồi đi còn lại chỉ em thôi
Sóng tình đầy há có thể phai phôi
Ta bước tiếp dưới nắng chiều loang tím…
CẢM TÁC MIRABEAU (Nguyễn Cường)
(Nhân đọc bài Cây cầu Mirabeau
của Guillaume Apollinaire)
.
Cây cầu Mirabeau bắc ngang dòng sôngSeinecổ kính
mỗi ngày một kiều diễm hơn bởi những cuộc tình
vươn cong mình chắp nối những giấc mơ thầm kín
nơi lắng đọng tận cùng không phân định nông sâu
.
Chuông điểm giờ không phải ai cũng đều nghe được
nhịp đập trong đời lưu giữ từng giây lát thoáng qua
những cánh hoa rã rời cuốn bay theo vòng quay thời cuộc
dưới nắng trời rực rỡ vô vàn những đốm lửa nguyên sinh
.
Những mối tình mãi hoài tưởng theo dòng nước trôi
người đã xa rồi cùng hoàng hôn mỗi ngày không trở lại
khắp mọi nơi phủ đầy những dấu hài năm tháng
mà bao người dành cả cuộc đời vẫn không chạm bờ …
LỜI ĐẤT DAKNONG (Lê Triều Hồng Lĩnh)
Em chưa biết hát sli,hát lượn
Em chưa biết điệu lý điệu hò
Em chỉ biết hát dân ca Mơ nông
Ôi anh trai miền Nam ,miền Bắc
Hãy đến Bon em cùng nhau trồng rừng
Hãy đến quê em cùng nhau làm rẫy
Hãy đến lắng nghe cái nắng cái gió
Rộn ràng trên cao nguyên Daknong
Em sẽ múa cho anh điệu múa Mơ nông
Nhịp nhàng theo tiếng đàn của nước
Nồng nàn theo âm thanh của đá
Âm vang đại ngàn như tiếng cồng chiêng
Em sẽ cùng anh lên nương
Lắng nghe tiếng con chim Chơ rao
Em sẽ cùng anh xuống suối
Nghe tiếng nai rừng gọi bạn
Em sẽ cùng anh trồng rừng
Cho cây lá biếc xanh
Em sẽ cùng anh đi tìm nguồn nước
Cho cây trái ngọt lành
Em sẽ múa cho anh xem
Điệu múa dịu dàng mùa lễ hội
Điệu múa của người giữ đất giữ làng
Hãy cùng nhảy với em
Những bước chân vững vàng
Của núi rừng Daknong
Đêm anh nghe tiếng gió ru trên rừng lá
Ngày anh nghe tiếng em hát trong vườn xanh
Hãy đến cùng cao nguyên Daknong
Lắng nghe tiếng dân ca Mơ nông
Phượng đỏ mùa hạ vẫn đẫm màu nhớ, nhắc khẽ tuổi mộng đầu đời. Người ngộ chữ vô vi, lại thấy lòng thanh thản, đặt bước chân giữa kiếp hữu vô mà bằng an quay về. Một buổi thu ai chờ ai, để lá vàng nhuộm nỗi niềm bâng khuâng, mà mùa xuân vẫn đến muộn. Và tháng Sáu nào vẫn đổ mưa, gợi nỗi bồi hồi nhớ khói bếp quê xưa, nhớ mẹ cha dãi dầu.
DẤU HẠ (Nguyễn Nguyên Phượng)
Lung liêng nhành phượng sang mùa
Ngẩn ngơ áo mộng thuở chưa biết buồn
Tiếng cười khúc khích còn vương
Mưa bay lưng lửng má hường ngây thơ
Rồi xa từ ấy đến giờ
Chợ đời trùng ngộ cơn mơ ngọt ngào
Chim ngàn thẳm lối về đâu
Còn thơm dấu Hạ đẫm màu tương tư.
VÔ VI (Hoàng Thân)
Đã tri lấy chữ vô thường
Thì thôi phiền não chớ dường thoáng qua
Đã tri được chữ ta bà
Thì thôi hỉ nộ chẳng là thoảng thi
Cuộc trần khắc tự vô vi
Tương-thành tương-phản chẳng gì xa xôi
Rong chơi cũng một lần thôi
Đời trăm năm đã định rồi: Hữu-Vô
Biển thì ắt có sóng xô
Lớp sau lớp trước cũng vô đến bờ
Vạn điều hữu tự duyên cơ
Nếu không phước phận chớ vơ kiệt cùng
Sương phong dẫu đẫm muôn trùng
Nắng mai cũng đến, tao phùng cũng sang
Bước chân dẫu có rã mòn
Tịch nhiên ta đến, bằng an ta về.
A I C H Ờ A I M Ù A T H U (Cao Quảng Văn)
Nắng ngả vàng mong nhớ
Ai chờ ai mùa thu
Bên thềm hoa nở biếc
Áo chiều xa sương mù
Một lời sao chẳng ngỏ
Ngày muộn rồi qua mau
Mưa giăng mờ dốc phố
Trên môi ai giọt sầu
Khúc quanh nào khuất nẻo
Sông nước trôi niềm đau?
Nhịp cầu suông bến vắng
Đêm lạnh gió ngang đầu…
Đã bao mùa lá rụng
Trong tim người lãng du
Sao mùa xuân đến chậm
Cho buồn lá rừng thu?
Người đã đi qua cuộc đời mà vẫn vui như sống mãi, xin để lại hoa hồng, để lại nguyện cầu hòa bình, không còn nước mắt mặn cả đại dương. Kẻ thương một con mèo xám nhỏ, rồi lạc mất giữa thánh đường, mang theo cả mối tương tư trong lòng. Biển kia, hóa thành người tình vĩnh viễn, vẫn chờ em về bên bờ sau giông gió. Và em khóc, giữa mưa ngâu, giữa nỗi lạc mất tình đầu, để trời đất cũng cùng sụt sùi tiếc nuối.
THÁNG SÁU TRỜI VẪN MƯA (Trương Chí Thảo)
Năm nay tháng sáu mưa nhiều
Hình như trời cũng có điều không vui
Mịt mù mây giăng lối
Gió se lạnh đầu thu
Một chút nắng le lói
Không xua tan sương mù
Lá rụng nhiều năm trước
Giờ cũng âm thầm rơi
Đường xưa em vẫn bước
Hay sang sông theo người
Ta về qua chốn xưa
Tháng sáu trời vẫn mưa
Chuyện buồn nào vương vấn
Trên nẻo đường đón đưa
Người đi qua đời ta
Như một áng mây xa
Mang hơi mưa lành lạnh
Ướt đẫm tình xót xa
Bao nhiêu năm lận đận
Đường gập ghềnh gian truân
Ước mơ về cố quận
Những bồi hồi bâng khuâng
Nhớ dòng sông dáng Mẹ
Đường gió bụi bóng Cha
Mái nhà quê lá cũ
Khói bếp quyện la đà
Một miền quê thân thương
Dù dầu dãi gió sương
Vẫn buồn xa nhung nhớ
Hồn lữ thứ bốn phương
Hôm nay cũng trời thu
Cũng lơ lửng mây mù
Giọt mưa lất phất như
Trăn trở nổi sầu tư …
TÔI CÓ CHẾT CŨNG NHƯ TÔI CÒN SỐNG (Kiều Giang)
Tôi có chết, vẫn vui như còn sống,
Xin trời cao biển rộng hát cùng ta,
Vẫn ngây ngất giữa bao tầng gió lộng,
Và tình yêu ngồi hát với phong ba,
Xin hãy đốt dùm tôi ngàn ngọn nến,
Để cho tôi cầu nguyện với cuộc đời,
Cho cành hồng hãy mãi mãi còn tươi,
Em bé nghèo, có bánh mì buổi sáng.
Cho tôi nói cùng trái tim thoi thóp,
Đừng lau khô giọt nước mắt của tôi,
Để tôi khóc trước giờ tôi giã biệt,
Những đau thương giết chóc – cuộc đời này.
Tôi đã chết mà vẫn vui như còn sống,
Vẫn yêu thương và vẫn hé môi cười,
Cho tôi tặng những cánh hồng buổi sáng,
Vào trong tay run rẩy của cụ già,
Hãy cho tôi hành hương về đất thánh,
Để cầu cho nhân loại biết yêu thương,
Không còn kẻ giết người, để tìm đất sống,
Nước mắt tràn, làm mặn cả đại dương,
Hãy cho tôi về những thảo nguyên xanh,
Xem loài người biến rừng hoang thành ruộng lúa,
Xin Thượng Đế cho tôi, cuối cùng phần ân huệ :
Hoa nở vàng trên khói lửa chiến tranh,
Đừng liệm tôi cùng vành khăn tang trắng,
Hãy cho tôi màu thanh khiết Oải Hương,
Để tôi cắm trên dọc đường mây trắng,
Hoa sẽ nồng nàng mãi ngát yêu thương.
Bạn đừng cho tôi tiếng khóc cầu hồn,
Vì tôi chỉ tạm biệt người để về vĩnh cửu,
Tôi về nơi xưa , về nơi có Mẹ,
Có tình thương yêu và có cả Thiên Đường.
TÔI VÀ MÈO (Dũng Tôn Thọ Dương)
Hôm đi ngang nhà thờ
Đưa tay làm dấu thánh
Thấy con mèo xám nhỏ
Đôi mắt tròn long lanh
Tôi nhìn lên thánh giá
Xin Chúa ban ơn lành
Cho tôi và cho nó
Một ngày mới bình an
Hôm qua ngang nhà thờ
Bỗng dưng hồn chan chứa
Tim tự nhiên kỳ lạ
Cho lòng mình thẫn thờ
Tôi dừng xe tìm kiếm
Mong thấy được mèo mơ
mắt trong veo xinh đẹp
Khiến hồn tôi dại khờ
Tôi ngước lên thánh giá
Chúa coi bộ làm lơ
Chẳng để ý có gã
Tìm con mèo nãy giờ
Rồi từ đó ra biển
Tâm hồn tôi tương tư
Nhớ cô mèo trắng xám
Mà tôi yêu tình cờ
Hôm nay qua nhà thờ
Bầu trời xanh lộng gió
Mong gặp cô mèo nhỏ
Cảm thấy buồn bơ vơ
Tôi ngồi nhặt chiếc lá
Đọc lời kinh nguyện cầu
Chúa ơi con rất nhớ
Chúa dấu mèo con đâu?!
BIẾN THỨC VÌ EM (Giọt Thu)
Em ơi,em biết không?
Biến hình như chẳng ngủ
Sóng đêm về trú ngụ
Nơi tận bãi cát mềm.
Biển chừng như nhớ em
Cũng cay xè ngọn sóng
Biến thương em nhiều lắm
Năm tháng hát ru hoài.
Sợi nhớ cứ rưng rơi
Vỡ oà lên vách đá
Rồi một ngày nức nở
Biển lang thang chân trời .
Hôm biển ghé thăm tôi
Nhắc toàn là em đó
Biển thì thầm hơi thở
Bảo em cứ giận hoài.
Em nói biển rong chơi
Bỏ em ngồi lặng lẽ
Em bảo biển dâu bể
Sẽ đổi thay muôn màu…
Biển giận hờn em đâu
Chỉ lặng nhìn cánh sóng
Biển cô đơn nhiều lắm
Chiều nay biển khóc ròng..
Em có thương biển không
Mối tình ngàn năm…đợi?
Em có thương biển không
Sao lạnh lùng chẳng nói?
Có bao giờ em hỏi
Lòng em như thế nào?
Em thấy biển sóng sau
Xô bạc đầu sóng trước .
Ngàn năm ngàn năm trước
Biển thương em rất nhiều
Dù sóng có bạt phiêu
Mỗi khi trời giông gió.
Nhưng rồi qua bão tố
Biến vẫn quay về bờ
Tìm vị muối ban sơ
Gục đầu vào nỗi nhớ.
Anh không là sóng vỗ
Cũng không là biển xanh
Nhưng trái tim của mình
Anh đã không còn giữ …
VÌ SAO EM KHÓC (Nguyễn thị Xuân Mãn)
Hôm nay em đã khóc
Có phải tại mưa ngâu
Hay vì em đã lạc
Mất đi mối tình đầu …
Vì sao mây lại bay
Làm cây lao xao gió
Lá xanh lấp lánh vội
Xô đẩy màu trời trôi…
Lá xanh chợt nhuốm màu
lung linh trong gió mới
Thời gian vàng một cỏi
Là nỗi nhớ ngày sau
Tà áo ai bay mau
Trên phố gầy bóng nắng
Hình như anh cúi nhẹ
Yên lặng… vai tựa đầu…
Bây giờ là mênh mông
Để gió mây hội ngộ
Để hoa lá trên cành
Nhưng em không còn anh…
Hôm nay em lại khóc
Mưa bay ướt mái đầu
Trời và em cùng biết
Tại chúng mình không nhau…
Hàng trăm câu chuyện, hàng trăm số phận, hàng trăm tình yêu, trong tất cả những vần thơ này kể lại giùm ta nỗi buồn, niềm vui, hy vọng, và cả vết thương đau nhói mãi không thôi.
GIPHY App Key not set. Please check settings