in

TÌNH TRONG MẮT HẠ

Giữa một miền ký ức bề bộn như đêm dài, những vần thơ này hiện ra như từng lát cắt của bao phận người, bao khoảnh khắc, bao giấc mơ vỡ. Ở một con dốc đá im lìm, có người đàn bà đứng lại giữa đời, để mặc trăng treo đếm vòng tròn khuyết của mình, nước mắt muộn mằn hòa vào bóng đêm. Ở đâu đó, một người con gái thả tay, rời bỏ kiếp phù trầm, bước qua Nại Hà tìm về cõi hư vô, để lại sau lưng bao gian nan dang dở và câu thơ dở dang chưa kịp viết trọn. Tháng Sáu lãng mạn của những đôi trẻ xưa, một lần gặp gỡ rồi chia xa, vẫn còn đọng lại hơi thở mưa ủ dột và chiếc ô che chung lấp ló bao lời chưa nói. Có khi, một chàng trai bước theo bóng nắng lụa trên vai em, thấy lòng mình hóa thành cánh bướm bay lên với câu thơ vụng dại, rồi tan đi trong một chiều đầy khói sương. Lại có người vợ nhìn người chồng bạc mái đầu, áo sờn chưa đổi, mà nuôi ước mơ bé nhỏ: cả nhà mạnh khỏe, đủ đầy tiếng cười, đủ đầy yêu thương.

Lang Biang, trong hơi men và lửa hội, bừng lên ngọn cuồng nhiệt của núi rừng, làm say chàng lữ khách, cuốn vào vũ khúc hoang dại đầy khát vọng. Những thân cỏ khát kia, như một minh chứng của con người, lặng lẽ hứng từng giọt sương để nuôi sống mình giữa khắc nghiệt, cũng chính là nuôi lớn đam mê. Rồi mùa hạ về, ai đó giơ tay hứng giọt mưa, nghe lòng quặn thắt chia tay những điều cũ kỹ, ngậm ngùi buông xuống lời tạ từ. Có người nhặt lại mảnh tình rơi, hoang hoải giữ trong tim, để rồi mong một ngày người xưa về tìm, nhưng đợi mãi, chỉ còn câu thơ làm chứng.

Nàng họa sĩ đứng bên hồ, vẽ lên trời mây cả bốn mùa hội tụ, gìn giữ những gam màu yêu dấu, như một đoạn đời tươi xanh không chịu phai mờ. Một người trở về làng Vòng, ngẩn ngơ giữa mùa cốm, bắt gặp đôi mắt ngàn năm Hà Nội, thấy thấp thoáng bóng mẹ cha cưu mang, thấy cả một đồng quê reo vui mùa gặt, khắc sâu bản sắc yêu thương. Lại có biển gọi về, rủ người thương cùng đón bình minh, nghe gió ru trên mái tóc, để tâm hồn thư thái nhẹ trôi. Và con phố kia, trong đêm cựa mình trở dạ, như muốn phá vỡ bức tường mùa đông, cho tiếng bước chân hòa chung nhịp đập hoan ca.

Nơi vương quốc của gió, tình yêu cũng lơ lửng như lâu đài cát, nhưng vẫn đủ để người ta dám mang đôi chân không mỏi mà đi qua khổ đau, tìm về hiên nhà bình yên. Trên bến quê, có kẻ tha phương mải miết, nhớ từng cánh đồng, từng ngọn gió, mong trở về nghe giọng ru của mẹ, nghe tiếng chim chiều tuổi thơ gọi nhau. Thời mưa nắng, gốc phượng già vẫn chứng nhân bao lời thề, bao tiếng cười gửi lại tuổi học trò. Và gia đình, như mạch nguồn ấm áp, nâng đỡ ta qua bao bão giông, đắp xây thành nếp, giữ cho đời bớt gập ghềnh.

Ở đâu đó, một người con gái vẫn đợi trong công viên vắng, nhớ thương một buổi hò hẹn xưa chưa trọn. Có người say một khúc tình ca mộng ảo, giữa cung trăng rơi ánh bạc, để rồi tỉnh giấc chỉ còn tiếc nuối dư hương. Có ai qua cầu Mirabeau, nhìn sông Seine lặng chảy, bỗng chạm vào cả một đời người với biết bao cuộc tình tan hợp. Và trong lời đất Daknong, em gái dân tộc mời gọi về điệu múa, về tiếng cồng chiêng, về mùa lễ hội tưng bừng cùng sức sống rừng núi.

Phượng đỏ mùa hạ vẫn đẫm màu nhớ, nhắc khẽ tuổi mộng đầu đời. Người ngộ chữ vô vi, lại thấy lòng thanh thản, đặt bước chân giữa kiếp hữu vô mà bằng an quay về. Một buổi thu ai chờ ai, để lá vàng nhuộm nỗi niềm bâng khuâng, mà mùa xuân vẫn đến muộn. Và tháng Sáu nào vẫn đổ mưa, gợi nỗi bồi hồi nhớ khói bếp quê xưa, nhớ mẹ cha dãi dầu.

VÔ VI (Hoàng Thân)

Đã tri lấy chữ vô thường
Thì thôi phiền não chớ dường thoáng qua
Đã tri được chữ ta bà
Thì thôi hỉ nộ chẳng là thoảng thi

Cuộc trần khắc tự vô vi
Tương-thành tương-phản chẳng gì xa xôi
Rong chơi cũng một lần thôi
Đời trăm năm đã định rồi: Hữu-Vô

Biển thì ắt có sóng xô
Lớp sau lớp trước cũng vô đến bờ
Vạn điều hữu tự duyên cơ
Nếu không phước phận chớ vơ kiệt cùng

Sương phong dẫu đẫm muôn trùng
Nắng mai cũng đến, tao phùng cũng sang
Bước chân dẫu có rã mòn

Tịch nhiên ta đến, bằng an ta về.

Hàng trăm câu chuyện, hàng trăm số phận, hàng trăm tình yêu, trong tất cả những vần thơ này kể lại giùm ta nỗi buồn, niềm vui, hy vọng, và cả vết thương đau nhói mãi không thôi.

What do you think?

Written by Vietnampoetry

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

GIPHY App Key not set. Please check settings

Liên hoan thơ quốc tế Ignacio Rodríguez Galván lần thứ XV tại Mexico

Thơ Nguyễn Xuân Dương