in

THÁNG SÁU CÒN VƯƠNG TRÊN MI MẮT

Một buổi chiều tháng Sáu, đứng lặng dưới tán phượng rơi, người con gái trẻ bỗng nhận ra trái tim mình đã từng yêu rất sâu đậm dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Tình yêu đến như ánh nắng đầu hè rực rỡ, nồng nàn nhưng cũng nhanh chóng tắt lịm sau cơn mưa. Cô mang theo nỗi tiếc nuối ấy vào những câu thơ mình viết, mong gìn giữ chút kỷ niệm trong trẻo thuở ban đầu, dù tình đã hóa xa xôi.

MỐI TÌNH ĐẦU ( Tố Mai)

Tháng sáu hạ thắm màu
Nắng hanh vàng nỗi nhớ
Mưa chao nghiêng cánh nhỏ
Mùa chúng mình quen nhau

Tình yêu đến thật mau
Rồi… ra đi vội vã
Cánh phượng rơi lả tả
Giọt nước mắt không lời

Em bước trong chơi vơi
Mưa chiều giăng ngập lối
Nhặt mảnh tình tiếc nuối
Đem giấu vào câu thơ

Chôn kín trong giấc mơ
Mối tình đầu vụng dại
Chuyện xưa giờ xa ngái
Tháng sáu buông hững hờ ./.

Giữa tiếng mưa rơi tí tách bên hiên, cô ngồi một mình, lòng chùng xuống theo từng hạt nước đọng trên tóc, trên vai. Mỗi giọt mưa khơi dậy những nhớ thương đã cất giấu. Cô không khóc, nhưng trái tim thì đầy nỗi niềm ngọt ngào, xót xa, như đang sống lại một thời yêu thương đã trôi xa cùng thanh xuân.

MƯA RƠI ( Tố Mai)

“Mưa rơi từng giọt vắn dài
Vô tình giăng lối ướt vai em gầy
Giọt dài vương sợi tóc mây
Giọt vắn nũng nịu vờn say môi nồng

Mưa rơi từng hạt nhớ thương
Gieo miền ký ức mênh mông tình buồn
Hạt nhớ nhuộm tím hoàng hôn
Hạt thương ngây ngất tâm hồn xuyến xao

Mưa rơi từng sợi ngọt ngào
Thấm vào nỗi nhớ dạt dào âm xưa
Nghe như khúc nhạc gọi mùa
Phù điêu nỗi nhớ thêu thùa tình tôi

Tháng sáu rả rích mưa rơi
Giăng đầy lối nhỏ buốt lời yêu em
Câu thơ xưa rớt bên thềm
Mưa rơi trôi cả êm đềm thanh xuân./.

Cô quay lại ngôi trường xưa vào một chiều tháng Sáu. Cây bằng lăng vẫn tím, ghế đá vẫn lặng thinh, nhưng những tiếng cười ngày ấy không còn vang nữa. Người đã từng ngồi bên cô năm nào giờ chẳng biết ở nơi đâu. Cô bước chậm qua những dấu tích quen thuộc, cảm nhận sự hụt hẫng lặng lẽ trong lòng như thể đang đối thoại với chính mình khi còn hồn nhiên mơ mộng và còn tin rằng những điều đẹp đẽ sẽ ở lại mãi mãi.

DẤU XƯA ( Tố Mai)

Tháng sáu chờ đợi ai
Mà đẫm màu nhung nhớ
Cây bằng lăng nức nở
Nhuộm tím chiều tương tư

Ve ngân khúc tình ru
Phượng chở mùa đi mãi
Những ngày xưa thân ái
Giờ biết tìm nơi nao

Gốc me già thẩn thơ
Vấn vương tà áo trắng
Biết bao lần say nắng
Giờ hoá cội si tình

Chiếc ghế đá lặng thinh
Mặc mưa trôi gió thổi
Dấu xưa.. sao diệu vợi
Tháng sáu …chiều bâng khuâng.

What do you think?

Written by Vietnampoetry

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

GIPHY App Key not set. Please check settings

Truyện ngắn Izza Fartmis – Morocco

ÁO THỜI GIAN VÀ NHỮNG CÁNH DIỀU