in

THÁNG SÁU AI CÒN ĐỨNG DƯỚI MƯA

Từ bãi biển bất ngờ mưa đổ ào xuống khiến những kẻ ham vui phải che đầu bằng tay trong bài “Quên đem dù”, đến ánh nhìn tha thiết trong trẻo giữa giao mùa xa xứ, nơi một cô gái tên Mai vẫn day dứt với những mùa xuân quê nhà chưa thể về… Cơn mưa tháng Sáu dường như trở thành biểu tượng gợi nhớ, gợi thương, nỗi buồn đẫm mắt trong “Tình mưa tháng Sáu”, tiếng thở dài trước một tình yêu học trò dang dở còn vướng trong “Tháng sáu nụ hôn”, hay sự hoài niệm ngơ ngác khi trở về “tuổi dại”, chỉ dám viết thư tình mà chẳng dám trao tay người nhận. Trong một bài khác, những lời thơ là tiếng tự sự của người gửi nỗi buồn mình vào mưa, như một cách giãi bày với người đi bên cạnh mà chẳng cùng nhịp trái tim. Tháng Sáu còn là mùa của những cảm xúc đầu đời thẹn thùng dưới vòm cây, là mùa thi vội vã, khắc khoải của tuổi trẻ mang theo giấc mơ đi xa nhưng lòng còn neo nơi ký ức học trò. Và rồi, tháng Sáu ấy kết lại bằng hình ảnh cô gái bước về trong chiều mưa, áo trắng thôi bay, để lại người đứng đợi dưới hiên, mắt cay theo những giọt nước âm thầm…

GIAO MÙA (Võ Thị Như Mai)

Trên đường phố hoa cỏ thơm hương
Tây Úc vào Xuân anh đào hồng nắng
Ta chẳng thể bắt kịp thời gian
Bởi dấu yêu thầm lặng
Hướng về quê nhà đang thu

Hướng về quê nhà mẹ ra thăm quê
Cười nói râm ran mát làng trên xóm dưới
Có dòng xe cộ ngược xuôi
Sài Gòn Hà Nội
Những cuộc hội ngộ thiếu hẳn một người

Đã ra đi hơn hai mươi năm
Nhưng không thể sống hết mình
Khi trời thay áo mới
Thành phố vào Xuân nghĩ về Thu vời vợi
Đông tràn bờ nhớ nắng Lâm Viên

Em van anh, van anh đừng muộn phiền
Người con gái tên Mai
Mang theo cả quê hương ngọt thơm trí nhớ
Mang theo mùa yêu trong từng hơi thở
Ngơ ngác gót hài đại lộ xa hoa

Ngơ ngác chiều điềm nhiên trở về nhà
Này bé ơi phải tập quên đi nhé
Tập quên để về thì thầm thưa với mẹ
Con đã lớn khôn hoà nhập ít nhiều

Con đã lớn khôn nước mắt chảy vào trong
Đủ trưởng thành xin mẹ đừng lo lắng
Con đã biết yêu nơi đặt chân
Cho tâm hồn lành lặn
Xếp nỗi buồn nhớ nhà giấu kín ngăn tim

Thời gian trôi phận người nổi chìm
Cát bụi sẽ trở về nguyên cát bụi
Thôi thì ở đâu cũng là quê hương
Quả địa cầu gạt qua buồn tủi
Xoay chúng mình nép hẳn vào nhau

THÁNG SÁU VỀ (Son Ta)

Tháng sáu về
Ru cung đàn lạnh
Mùa hạ
Ve buồn khúc sầu vang
Nắng chia bến đời
Lòng mông quạnh
Rớt gió vô tình
Mây lang thang…

Tháng sáu
Phượng buồn đau dĩ vãng
Bờ bãi hong tình
Tiễn biệt nhau
Mưa hạ giăng đầy
Trong nỗi nhớ!
Người về
Nuối tiếc kỷ niệm đau…

Tháng sáu
Bước chiều nay cô lẻ
Với gió sầu thương
Lá lay bay!
Con chim
Đậu bến tình kêu khẽ
Dòng sông trôi
Vẫn đục tháng ngày…

TRỞ VỀ TUỔI DẠI (Trần Loan)

Tháng sáu buồn
trời chợt mưa chợt nắng
Sân trường xưa
giờ vắng bóng nhau rồi
Gốc phượng già
xơ xác đứng lẻ loi
Mùa đến mùa đi
tơ sầu giăng khắp lối

Có phải xưa
tuổi dại khờ nông nổi
Viết thơ tình
nhưng chẳng nói lời “yêu”
Để người ta
tưởng “cô bé” làm kiêu
Nên chẳng chịu
trao thơ tình cho “nhỏ” nữa

Ngày chia tay
nghe sầu lên chan chứa
Mới hay rằng
hai đứa “cảm tình” nhau
Thời gian trôi
kỷ niệm cũng nhạt màu
Mưa tháng sáu
… chiều nay cho lòng nhớ

THÁNG SÁU DẤU YÊU (Nụ Vũ- Nam Định)

Em đã chờ tháng sáu trở lại thăm
Và mang theo những cơn mưa đầu hạ
Chờ cả ánh nắng rực rỡ màu hoa lửa
Cùng khúc ru tình của những kiếp sầu ve

Em chờ mùa sang theo tu hú gọi hè
Có sắc trời xanh mang ước mơ thăm thẳm
Mây trắng bồng bềnh thả hồn theo gió
Tháng sáu về thức dậy những khát khao

Dưới vòm cây kia ai đó gửi ánh mắt trao
Khe khẽ cầm tay ngượng ngùng câu hẹn ước
Những rung động trong con tim thổn thức
Khoảng trời trong lành chứng nhận khúc tình yêu

Tháng sáu mùa sang lòng bịn rịn bao điều
Câu nhớ câu thương ngập ngừng chưa dám nói
Để khi chia xa còn thiết tha tiếc nuối
Bâng khuâng tình chưa kịp gọi thành tên

Mùa thi đến theo ước nguyện khắc trong tim
Hối hả đoạn trường bước chân người lữ khách
Theo khát vọng thắm màu hoa phượng cháy
Hạ nồng nàn dệt giấc mộng tuổi thanh xuân

CÕI NGƯỜI (Thái Uyên Sa)


Sương lan khói tỏa ngọc quỳnh lâu
Cạn chén ly bôi đón gió sầu
Uống say hong ấm lòng lữ thứ
Yên lặng… thời gian của bắt đầu


Thơ đã cạn dòng… đêm đã sâu
Người xưa cảnh cũ nhớ thương sầu
Rượu đắng nồng hương lưu nhân cố
Chút tình tri kỷ biết tìm đâu


Quỳnh hoa uyển mộng ẩn sương sa
Bên bến tiêu tương khói lạc hà
Tìm đâu nửa mảnh trăng vườn cũ
Vô tình ta trao nỗi thiết tha


Ta đốt trầm hương sưởi phong ba
Cộng trừ thêm bớt những phôi pha
Ai mua ta tặng tình gian dối

What do you think?

Written by Vietnampoetry

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

GIPHY App Key not set. Please check settings

chùm thơ ĐOÀN THỊ DIỄM THUYÊN

TIỂU THUYẾT CỦA KIỀU BÍCH HẬU XUẤT BẢN TẠI CANADA