in

LỜI CẦU NGUYỆN BỊ LÃNG QUÊN

Rodica Marian

(Bùi Xuân dịch từ bản tiếng Anh)

LTS: World Literature Link từng đăng chùm thơ ba bài của nữ tác giả Romania, nhà thơ Rodica Marian do dịch giả Phạm Vân Anh chuyển ngữ.

Lần này, chúng tôi xin đăng bài thơ song ngữ Việt – Anh của bà, với phần tiếng Việt do dịch giả Bùi Xuân chuyển ngữ.

Chúa ơi, Chúa ơi, tại sao Ngài lìa bỏ con?

Nhà thiên thi David đã nói trong nỗi thống khổ lớn lao của mình:

Và Chúa Jesus trên cây thập giá đã lặp lại lời của đức vua.

Và cầu nguyện theo kinh của người Do Thái ngày đó:

Nhưng có lẽ ngài đã không cầu nguyện cho riêng mình,

Mà cho tất cả chúng ta lúc đó

Cho người đời xưa, đời nay và đời sau,

Tại thời điểm đó, Thi Thiên của David

Là bắt buộc theo qui định.

Ngày nay đôi khi chúng ta vẫn nói điều đó

Và có lẽ, họ sẽ tiếp tục nói điều đó

Không có kinh điển cho ngày mãi mãi

Vâng, nhưng Con trai của Chúa với những từ này

Ngài nói với chúng ta rằng ngài cầu nguyện

Và không phải ngài bị lấn át bởi

sự nghi ngờ của hoàng gia hay con người David.

Sự bối rối hiện rõ trong tâm trí của nhà truyền giáo,

người có thể không nhận ra các truyền thống hoặc thực hành là nền tảng đức tin của người xưa.

Và thế là từ đó

Tiếng kêu của David dành riêng cho Đấng Cứu Rỗi,

Con Người, giống như chúng ta.


Lạy Chúa, Chúa ơi, hãy cứu giúp con trong thiếu vắng niềm tin!

Con nói lại, như một thuyền trưởng,

Con, người tội lỗi hơn ông ta,

Vì với lòng thanh sạch, con đã dám thì thầm:

Mọi thứ đều có thể lặp lại, ngay cả cái chết của Chúa Jesus,

Nó có thể xảy ra lần nữa, rồi lần nữa.

Giống bạn quên cái chết đầu tiên và cái chết cuối cùng,

Bạn có biết gì về nó đâu,

Có thể vì bạn giả mạo nó.

Ngay cả khi bạn đánh cắp kiếp trước

Hoặc kiếp sau của mình,

Giống như điều suy nghĩ, nguyện cầu của bạn là không thể,

Sao chổi bị xé toạc từ điều không thể xảy ra.  

Với lối đi khác thường qua các chiều không gian chưa biết,

Qua suy nghĩ của người khác, hôm nay, từ lâu,

Mãi mãi.



FORGOTTEN PRAYER


Eli, eli, lama sabaktani?,

Said David the psalmist in his great anguish:

And Jesus on the cross repeated the words of the king,

and prayed according to the Jewish canon of that day:

But perhaps he was not praying for himself,

For all of us at that time,

the people of then, the people of now, and the people of the future.

At that time, the Psalm of David.

was obligatory according to the regulations,

We still say it sometimes today,

And perhaps they will continue to say it,

Without the canon of the day for ever and ever,

Yes, but the Son of God with these words

He has only told us that he prays,

And not that he was overwhelmed by

David’s royal or human doubt.

The confusion was in the evangelist’s mind,

who was perhaps unaware that the traditions

or practice was the basis of the faith of the ancients.

And so it is from that time

David’s cry is appropriated to the Saviour

The Son of Man, who is like us.


My Lord, My Lord, help me in my unbelief!

I say again, like a captain,

I, who am guiltier than he is,

For I dare to murmur with a pure heart:

All things are repeatable, even the death of Jesus

It can happen again, once more

Like the first and last death you forgot,

That you know nothing of,

Maybe because you faked it,

Even if you’ve stolen from your old or

Next life to come,

Like from your thoughts, your prayers, the impossible,

The comet torn from the improbable,

With an extraordinary passage through unvisited dimensions,

Through the thoughts of others, today, long ago,

Forever.

What do you think?

Written by Nhi Nhi

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

GIPHY App Key not set. Please check settings

Chùm thơ Đỗ Mai Hòa do nhà thơ Mai Nam Thắng giới thiệu:

Wat u moet verken en waar te vinden top online casino?