in

TỪ VẦNG TRĂNG ĐẾN DÁNG MẸ

TỪ VẦNG TRĂNG ĐẾN DÁNG MẸ là nơi những dòng thơ và tản văn dịu dàng nhất tìm về một hình bóng thiêng liêng: Mẹ. Từ tiếng ru đầu đời, bước chân lặng lẽ sau lưng con, đến những hy sinh âm thầm, mẹ hiện lên qua từng trang viết như một vầng sáng không bao giờ tắt. Hai mươi hai tác giả, hai mươi haicung bậc tình cảm, nhưng tất cả đều gặp nhau ở một điểm: tình yêu dành cho mẹ là vĩnh cửu, là nơi con người trở về khi mỏi mệt, và cũng là cội nguồn của mọi cảm hứng. Xin được gửi đến bạn đọc những vần thơ tản văn đẹp đẽ và ấm áp, như một lời tri ân, một vòng tay ôm mẹ bằng ngôn từ.

1/MẸ CÒN NHỚ HAY ĐÃ QUÊN
(Nguyễn Thị Mây)
Khi chị đưa mẹ hồi hương thì mẹ không còn nhận ra ai nữa. Mẹ đánh mất trí nhớ bên kia bờ đại dương, tự lúc nào chẳng rõ.
Về đến trước ngõ nhà xưa, mẹ ngơ ngác nhìn, cười hồn nhiên như trẻ thơ rồi hỏi:” Nhà ai mà …cũ xì vậy?” Bà đến ngồi bệt bên thềm nhà, ngước nhìn chuồng chim bồ câu, tròn miệng bắt chước tiếng chim gù:”cú cụ…cú cụ…”, bất ngờ buộc miệng:” Chim bồ câu biết đưa thư” Chị tôi òa khóc:”Mẹ nhớ ra rồi hả, mẹ?”Nhưng mẹ lại tiu nghỉu: ”Sao ở đây nuôi toàn chim sáo”. Em trai tôi chặm nước mắt:”Mẹ có nhớ con là ai không?” Bà lắc dầu:”Anh là ai vậy?” Tôi cố gắng để mình không khóc vì tôi hy vọng trong thế giới mới lạ đó, mẹ không còn buồn khổ, lo lắng…
Nhưng tôi đã lầm. Một hôm, mẹ bỗng nói:”Tôi có ba đứa con. Nhưng đứa thứ ba nghèo khổ nhất. lâu lắm rồi không gặp nó.” Tôi khóc, mẹ hỏi:”Bà là ai? Sao khóc? Thằng con trai của tôi bị tật ở chân. Nó đi cà quét như người ta rê chổi. Nhà tôi ở xa lắm. Tuyết rơi trắng trời. Không có bóng cây, không có con sông với cái cầu ván nhỏ xíu. Vậy mà tàu chở hành khách cứ tắp vô, neo hết năm nầy qua tháng nọ. Tìm mãi không thấy con đường mòn dẫn tới xóm tôi…..Tôi nhớ cây trúc bên rào, cứ mỗi mùa thu về tụi nhỏ xin vài nhánh để làm lồng đèn ông sao. …”Mẹ nói miên man, chẳng đầu chẳng đũa, ghép lại đầy ứ kỷ niệm một thời xa khuất. Mẹ làm chị hai cứ khóc mãi vì ân hận. Biết vậy, chị đã không rước mẹ qua Canada để đoàn tụ với gia đình chị. Lòng chị cứ day dứt vì mỗi chiều, khi vợ chồng chị đi làm về đều bắt gặp mẹ đứng tựa cửa sổ lầu ba nhìn về phía chân trời, nơi có quê hương thầm lặng đợi mong. Nước mắt mẹ rơi hoài, rơi mãi đến khi mẹ không còn nhận ra bến bờ nào.
Bây giờ, đứng trên mảnh đất chôn nhau cắt rốn, mẹ như người mộng du. Chẳng biết mẹ còn nhớ hay đã quên?

2/MẸ LÀ TẤT CẢ
(Nguyễn Long)
Ai là người Bạn yêu nhất trên đời này?
Câu trả lời sẽ là Mẹ! Mẹ là người luôn yêu thương ta vô điều kiện, Mẹ là người, Bạn yêu thương tôn thờ mà chẳng cần duyên cớ nào cả.
Ai là người giàu có nhất trên đời này?
Không do dự, đó là Mẹ! Mẹ chẳng bao giờ từ chối những mong muốn của các con. Mẹ luôn tạo cho con cảm giác đủ đầy, no ấm nhất ngay cả khi Mẹ phải chật vật khéo ăn để no, khéo co để ấm. Mẹ chẳng bao giờ tiếc nuối với con cái đến thứ tài sản cuối cùng, dẫu sự hào phóng đó đưa Mẹ vào cảnh khánh kiệt, tận cùng.
Nơi nào là điểm tựa bình yên nhất đời Bạn?
Câu trả lời ngay, đó là Mẹ! Bất cứ điều gì, con cái cũng có thể chia sẻ với Mẹ, để nhận sự an ủi không ngại ngần, một bờ vai tựa vào mà không sợ bị bội phản, để được động viên thay vì quở mắng khi thất bại, để được bao dung khi mắc phải lỗi lầm, để được vỗ về với cảm giác còn bé thơ.
Nơi nào là Bạn mong muốn trở về nhất?
Câu trả lời chẳng khác hơn là Mẹ! Mẹ luôn giang tay chờ đón con ngay cả khi cuộc sống gập ghềnh sóng gió. Bên Mẹ, con cái luôn có cảm giác an bình, thanh thản khi được che chở.
Có Mẹ đồng hành trong cuộc sống hằng ngày, chẳng phải ta là người hạnh phúc nhất sao?

3/HƯƠNG TÓC MẸ
(Ngọc Oanh)

Ngày xưa tóc mẹ đen huyền
Hôm nay tóc mẹ như tiên trên ngàn
Dãi dầu mưa nắng thời gian
Mẹ đem tóc ủ lo toan tảo tần

Tóc dài xoã chấm gót chân
Đưa con muôn nẻo chẳng quên lối về
Những đêm trăng đậu sân hè
Tóc đưa lời cổ tích về mơn man

Lặng thầm bồ kết lá chanh
Cho con rạng rỡ vinh danh với đời
Bình an cánh võng ru hời
Gối đầu tóc mẹ con cười trong mơ

Mới ngày xưa đã bây giờ
Cánh cò đã cõng tuổi thơ bay rồi
Bậc thềm gỡ tóc mẹ ngồi
Tóc bay như níu cả lời nước non

Mẹ già ráng đỏ hoàng hôn
Hương thơm tóc mẹ theo con suốt đời

4/ƠN MẸ CÙ LAO
(Lan Vương)

Một đời mẹ gánh nắng mưa
Nuôi con khôn lớn sớm trưa nhọc nhằn.
Bàn tay vá áo bao lần
Chắt chiu từng bữa nhịn phần cho con.

Ru con giấc mẹ chập chờn
Câu ca dao mẹ mãi còn yêu thương
Cù lao chín chữ soi đường
Dạy con nhân nghĩa tỏ tường mẹ ơi.

Đêm đông khêu ngọn đèn trời
Sương mai tất tả cuộc đời lo âu
Biết bao sỏi đá dãi dầu
Mẹ như biển rộng dạt dào bao dung.

Mai này con bước muôn trùng
Dáng gầy che chở giữa dòng đời trôi
Dẫu cho năm tháng dần vơi
Cù lao tình mẹ suốt đời không quên.

5/THƠM NGỌT XÔI CHÈ
(Phạm Thị Diệu Thu)
Năm nào cũng vậy, cứ đến ngày giỗ cụ và giỗ ông nội tôi, ngoài những món cúng giỗ chính như gà, canh măng, hạnh nhân… bao giờ mẹ tôi cũng làm món xôi vò, chè đường. Mẹ tôi bảo “Các món chính, có thể thêm món này, bớt món kia nhưng xôi vò, chè đường thì mẹ không thể bỏ được. Ít thì vài ba đĩa xôi với dăm bảy bát chè, nhiều thì chục đĩa xôi với vài chục bát chè”.
Bao giờ mẹ tôi cũng ngâm gạo nếp, đỗ xanh từ tối hôm trước. Sáng hôm sau, mẹ dậy rất sớm. Mẹ tôi đổ gạo ra một chiếc rá tre to cho ráo nước. Trong lúc chờ gạo ráo nước, mẹ tôi quay sang đãi đỗ. Chỉ cần một vài vỏ đỗ còn sót lại hoặc một hai hạt đỗ xanh bị hỏng mà không được nhặt ra, sẽ làm hỏng cả chõ xôi. Mẹ tôi bắc bếp đồ đỗ. Khi mùi đỗ đã tỏa thơm khắp căn bếp, và đã chín, là đến khâu giã đỗ. Giã đỗ phải giã mạnh tay, nếu không đỗ sẽ bị lổn nhổn, trông rất xấu. Mẹ tôi không quên lấy ra khoảng nửa bát đỗ xanh, để dành rắc lên những bát chè.
Chờ gạo ráo, mẹ tôi trộn đỗ xanh đã giã nhuyễn vào và dùng tay vừa miết đỗ, vừa bóp để đỗ bám vào gạo được đều. Trước khi bắc bếp đồ xôi, mẹ tôi cho vài hạt muối vào, trộn đều. Vừa trộn, mẹ tôi vừa bảo“Dù là xôi vò, hay xôi lạc, xôi gấc… con nhớ cho muối để xôi được đậm đà, không bị đớ miệng”.
Bắc chõ xôi lên bếp, mẹ tôi quay sang pha chế món chè đường. Tên là “chè đường” nhưng nguyên liệu bao giờ cũng có: Nước, bột sắn dây, đường kính. Mẹ tôi cẩn thận nhẩm tính số lượng người đến ăn giỗ rồi bắt đầu đong nước. Hòa tan bột sắn với nước, đường, sau đó mới bắc lên bếp đun. Phải khuấy liên tục, mạnh tay cho đến khi nồi chè nổ lụp bụp mới yên tâm là chè không bị vón. Một nồi chè đạt yêu cầu là phải sánh, không loãng loẹt nhưng cũng không đặc quánh. Mẹ tôi còn dạy tôi cách “chữa chè”: Nếu chè bị đặc, có thể cho thêm nước, vừa rót từ từ, vừa khuấy. Còn nếu chè bị loãng, không bao giờ được thả luôn bột sắn vào nồi mà phải hòa tan vào một bát nước nguội, rồi cũng vừa rót vào nồi chè đang đun, vừa khuấy đều.
Khi nồi chè sắp được, cũng là lúc chõ xôi vò của mẹ đã tỏa hương thơm ngào ngạt khắp phòng. Mẹ tôi cho vài thìa đường vào chõ xôi, rưới thêm ít mỡ gà, chờ vài phút, mẹ giỡ xôi ra chiếc rá tre đã được rửa sạch, phơi khô. Xôi nguội, mẹ tôi cẩn thận đơm xôi vào những chiếc đĩa sâu lòng.
Chè chín, mẹ tôi múc ra những chiếc bát nho nhỏ, xinh xinh. Mẹ tôi dặn “Xôi vò, chè đường là món ăn truyền thống của người Hà Nội, thường là “ăn hương ăn hoa” chứ không phải ăn cho no, nên chỉ múc chè vào những chiếc bát nho nhỏ, chứ không phải bát ăn cơm. Múc chè, không nên múc đầy bát, vì còn phải “để dành” múc xôi vào ăn cùng. Có người thích trộn đều xôi với chè, nhưng cũng có người chỉ xúc ít xôi một, ăn vài thìa lại xúc thêm xôi vào cho bát chè không bị đầy ú ụ”.
Chẳng riêng gì tôi, mà cả đại gia đình tôi, ai cũng thích cái deo dẻo của nếp mới, cái ngòn ngọt của chè bột sắn, lại thêm mùi thơm ngào ngạt của đỗ xanh, thơm thoang thoảng của hoa bưởi. Ăn mãi rồi, thưởng thức mãi rồi, vậy mà tôi vẫn cứ ngỡ như mới vừa ăn hôm qua!

6/THƠ NHÂN NGÀY CỦA MẸ
(Tôn Nữ Thanh Xuân)

Ngày của mẹ con ngồi rưng ngấn lệ
Nhớ dáng người trơng mờ ảo khói sương
Mẹ hiền ơi ! Cả một biển tình thương
Mẹ dâng hết cho đàn con thơ bé

Vẳng đâu đây còn nụ cười của mẹ
Khi nhìn đàn con khôn lớn nên người
Lo cho con nên mẹ khổ một đời
Thương con trẻ nên thân cò lặn lội

Con ngồi nghe tiếng lòng thêm nhức nhối
Xa mẹ rồi con thành kẻ mồ côi
Biết còn đâu khúc bên lở bên bồi
Con nhớ mẹ bồi hồi tim quặn thắt

Ngày của Mẹ con chìm trong nước mắt
Nhớ thương Người trong ký ức đã xa
Biết tìm đâu bóng mẹ vẫn nhạt nhòa
Trong sương khói mờ xa trong tâm thức

Tim nghẹn thắt nghe cõi lòng rưng rức
Trong tâm hồn còn nặng nỗi ưu tư
Mẹ yêu ơi bây giờ biết răng chừ
Cho con gặp hình bóng xưa của mẹ

Con ngồi dưới bóng hoàng hôn lặng lẽ
Lòng ngổn ngang như trăm mối tơ vò
Thầm nguyện cầu trong sương khói hư vô
Mong mẹ được về nơi miền an lạc .

7/VIẾT VỀ MẸ (Trần Phú Đa)
Hôm nay là ngày Hiền Mẫu – nói một cách kính trọng là Ngày của Mẹ.
Chao ôi! Chỉ vỏn vẹn mấy chữ thôi, mà suốt chiều dài thời gian đã có biết bao nhà văn, nhà thơ, nhà soạn nhạc, nhà viết kịch, họa sĩ… và biết bao người trên thế gian này đã dành trọn tâm huyết – thậm chí cả lúc hấp hối giữa cuộc đời – để gọi mẹ, viết về mẹ, cười khóc vì mẹ.
Và tôi – một đứa con trai đầu lòng, sinh ra trong tình yêu thương của mẹ, lớn lên trong hơi ấm của bà, trên một làng quê nghèo mà yên bình, dù bom rơi đạn nổ – vẫn thấy mẹ tần tảo sớm hôm, “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”, cùng cha nuôi dạy chúng tôi thành người hữu ích.
Mẹ la mắng, mẹ đòn roi mỗi khi con hư hỏng. Vậy mà, đã có lúc con lớn tiếng cãi lời mẹ, ham chơi hơn ham học, chưa thấu hiểu lời dạy xưa:
“Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra…”
Mẹ bao dung, mẹ nhẫn nhịn.
Giờ đây con đã trưởng thành, nhưng lại không thể ở bên chăm sóc mẹ. Cả cuộc đời mẹ gắn với chiếc nón lá cũ mềm, chiếc áo nâu bạc màu, đôi dép nhựa mòn vẹt.
Con lớn lên trong bóng dáng còng lưng của mẹ, hít thở trong làn tóc rối bời không gương lược của bà.
…Cách trở trời Tây xa ruộng vườn
Biển khơi thăm thẳm chở vấn vương
Áo nâu dáng mẹ mồ hôi mặn
Tí tách lửa chiều gợi nhớ thương…
Ngày của Mẹ – nói nhiều, viết nhiều cũng chỉ là những lời hoa mỹ. Con xin sám hối giữa cuộc đời đầy biến động phong ba này, khi đạo hiếu chưa tròn:
“Ngày con xa, mẹ càng gần…”
…Mẹ ơi, con nhớ mẹ nhiều
Xa nhà con nhớ cơm chiều mẹ trông
Ngày xưa còn nhỏ mẹ bồng
Bây giờ khôn lớn con không cận kề…
Từ ngày còn đi học, rồi đi làm, chu du khắp chốn, nay ly hương viễn xứ… Tôi ngồi đếm lại: đã có 38 bài thơ con viết cho mẹ, cho bà, trong đó có 15 bài được quý nhạc sĩ ưu ái phổ nhạc.
…Có lẽ mười năm đã cũ rồi
Giữa trời bão lộng chẳng còn tôi
Xa xôi thương mẹ từng nỗi nhớ
Muôn dặm quan hà bước đơn côi…
Và:
Ngày ấu thơ được cha bồng mẹ bế
Đêm gió lùa nghe kể chuyện đời xưa
Khi trốn học tắm mưa đùa nghịch ngợm
Những lằn roi rơm rớm máu thâm tình…
Đứng bên bờ đại dương, nghìn trùng cách trở…
Mẹ vẫn đó – lưng còng tóc trắng
Bước chậm chân run, gối mỏi da nhăn
Dáng lom khom tần tảo nhọc nhằn
Bên bếp lửa tro than thơm mùi rạ.
…Ta tìm ta giữa vui buồn
Dấu chân lặn lội rẽ muôn lối đời
Võng ru kẽo kẹt à ơi
Tay mẹ ấm áp vọng lời yêu thương…
Kính mong mẹ tha thứ những lỗi lầm con đã gây ra trong thời nông nổi – khiến mắt mẹ nhòa đi trong từng đêm thầm lặng.
Cầu mong thân mẫu mạnh khỏe, và nhạc mẫu sớm phiêu diêu cực lạc quốc!
…Trăng gầy thương nhớ làng quê
Dạ đài thao thức hai bờ sông tương
Mẹ ơi gió rét sau vườn
Đêm nằm con nhớ tơ vương lệ nhòa…

8/NGÀY CỦA MẸ
(Kiều Huệ)

Tháng năm, ngày mẹ hôm nay
Con không còn mẹ giờ đây…nghẹn ngào
Công ơn biển rộng trời cao
Tình thương của mẹ dạt dào bao la

Mẹ hiền giờ đã đi xa
Bóng hình tưởng nhớ nhạt nhòa khói hương
Thân con côi cút gió sương
Từ khi mất mẹ đoạn trường bơ vơ

Nỗi buồn con gởi vần thơ
Nhớ câu lục bát ầu ơ năm nào
Mẹ về trong giấc chiêm bao
Mơ màng khúc hát ca dao êm đềm

Ru con giấc ngủ bình yên
Đèn khuya hiu hắt mưa đêm giọt sầu
Mẹ ơi, tìm mẹ nơi đâu
Con đang nhớ mẹ nát nhàu buồng tim

9/CHÙM LỤC BÁT MẸ
(Lâm Băng Phương)

1)
Bao lần viết chữ thành thơ
Bao lần viết được giấc mơ mẹ mình
Ước mong chồi sẽ lên xinh
Có bàn tay mẹ ươm bình minh con.
2)
Tuổi già tóc bạc còng lưng
Mẹ tôi hai buổi bán bưng chợ người
Áo nâu đẫm giọt mồ hôi
Đổi cho tôi cả một đời an vui.
3)
Con ngồi vẽ lại ngày xưa
Vẽ chân dung mẹ nắng mưa bao mùa
Bước mòn quằn gánh đong đưa
Phận mình thiếu thốn … dư thừa dành con.
4)
Con quỳ lạy trước Phật đài
Khói nhang thơm ngát hương bay lan dài
Rưng rưng mắt lệ u hoài
Đóa vô thường trắng trên tay ngậm ngùi.



10/HIÊN NHÀ VẮNG MẸ
(NP Phan)

vấp ngọn gió bấc đầu đông
nên con chậm về với mẹ
để mẹ phải chờ đến thắt ruột gan
là lỗi của con
cơi trầu nằm im bên hiên nhà thiếu nắng
cây cau gầy đổ bóng xuống giậu thưa

chạm vào tiếng kẽo kẹt võng đưa
nên con chùng bước
suốt một đời
con vẫn chưa đi hết lời ru
gió thổi từng cơn trên cánh đồng tháng chạp
lắt lay đồng bãi
chiếc áo tơi không ôm hết phận người

đêm đêm giăng bẫy vụ mùa
mẹ nhận về tiếng thầm thì của đất
những giấc mơ vỡ ra
dưới bầu trời hỏa châu rực sáng
nơi góc nhà
bên ngọn đèn dầu leo lét
mẹ ngồi thẫn thờ
đếm những bước chân ngày mai sẽ đi

hôm nay con về
ngồi bên hiên nhà đã bao lâu vắng mẹ
cây cau gầy đã xác xơ
bờ giậu đã xiêu
cánh đồng xưa
trên đầu chỉ còn mây trắng
vạt nắng cuối chiều
cũng đã bỏ đi

11/NGÀY CỦA MẸ
(Nguyễn Đức Quận)

Hôm nay là ngày của mẹ
Con xin nhớ tạc ghi lòng
Công ơn sinh thành dưỡng dục
Cho đời con tắm bến trong

Nhọc nhằn một đời bến đục
Chiếu chăn bên rách mẹ nằm
Tuổi thơ những lần con ốm
Trắng đêm mắt mẹ quầng thâm

Bao năm con theo đèn sách
Chợ chiều, chợ sớm mẹ lo
Chắt chiu đồng tiền, hạt thóc
Để con đến lớp reo hò

Chiến tranh đạn bom khói lửa
Niềm đau chôn chặt đáy lòng
Tang chồng, ruộng vườn, nhà cửa
Hao gầy một thuở long đong

Cuối đời đơn côi gối chiếc
Đêm ngày mòn mỏi ngóng trông
Tha hương cháu con tít tắp
Nhớ thương cứ chảy theo dòng

Trăm năm tuổi đời gần trọn
Muộn phiền cay đắng cũng quen
Gầy còm da xương gói gọn
Lắt lay gió thổi trước đèn

Thế rồi cũng xong một kiếp
Năm năm mẹ đã rời xa
Gánh đời trên vai trút bỏ
Mẹ theo tiên tổ ông bà

Hôm nay là ngày của mẹ
Vần thơ nhặt được đêm qua
Chập chờn sang canh ghép vội
Trong mơ mẹ vẫn chưa già

12/HOÀI
(Nguyễn Quang Linh)

Mẹ tôi khó nhọc một đời…
Ra đi tựa chiếc lá rơi cội rừng.
Cơi trầu,bếp lửa rưng rưng!
Củi tre cay mắt giọt từng giọt cay!
Con chưa trọn hiếu một ngày,
Mà sao biển cạn lên mây về trời!

13/ĐÈN KHUYA
(Hàn Tuấn)

Bây chừ đi sớm về khuya
Mẹ chừ khuất bóng, đêm về cô đơn
Đèn khuya vàng vọt vô hồn
Mẹ ơi, nhớ Mẹ mõi mòn bước chân

Đèn khuya, Mẹ ngóng bao lần
Con về gõ cửa, Mẹ mầng vui thay
Ham chơi, con mẹ nào hay
Đèn khuya, Mẹ vẫn thức “đầy” vì con

Bao năm, biền biệt con đi
Trở về hoa trắng, con thì mồ côi
Đèn khuya, giờ Mẹ đi rồi
Ai còn chờ cửa, bồi hồi đợi con

Giờ này, con bước âm thầm
Đèn khuya, thui thủi lặng câm một mình
Mẹ ơi, con nhớ bóng hình
Phương xa nơi ấy, hiển linh Mẹ về..!

14/LÊN CHÙA
(Nguyễn Cường)

Hồi em theo mẹ lên chùa
Tôi còn nơi chiến trận
Hỏi em cầu xin điều gì
Em buồn không nói …

Rồi con theo em lên chùa
Vui đùa ríu rít
Hỏi con mẹ cầu xin gì
Má con ửng hồng e thẹn …

Bây giờ con cái lớn khôn
Em lên chùa một mình
Tôi không bao giờ hỏi nữa
Vì biết rằng cả đời
Em chẳng cầu xin điều gì cho riêng em

15/MẸ– NGỌN ĐÈN SOI SÁNG ĐỜI CON
(Dũng Tôn Thọ Dương)

Sáng nay con đi lễ
Lòng chợt nhớ quê nhà
Mẹ ngồi bên hiên cũ
Nghe thời gian phôi pha

Tay mẹ gầy năm tháng
Vẫn gói ghém yêu thương
Bữa cơm chiều đơn giản
Mà ấm cả tấm lòng

Mẹ nuôi con khôn lớn
Chỉ mong con đủ đầy
Thắp bao nhiêu mộng ước
Chắp cánh cho con bay

Lưng mẹ còng nỗi nhớ
Mắt mẹ hoen bụi đời
Đèn khuya mẹ trăn trở
Nhưng tim mẹ an vui

Mai con thành cơn gió
Ra lăn lộn giữa đời
Chỉ mong con mãi nhớ
Mẹ kính yêu mà thôi

Hôm nay Ngày Lễ Mẹ
Với bó hoa thắm tươi
Và lời chúc chân thành nhất
Mẹ là Mẹ Tuyệt Vời

16/HAPPY EM MOTHER’S DAY
(Trần Vấn Lệ)

Cái nắng! Trời ơi là cái nắng
Mới vào mùa Hè nắng muốn nung:
phơi ly nước lạnh mười lăm phút,
nâng nhẹ lên môi: nóng thấu lòng!

Có gió… nếu mình trong bóng râm
thì nghe mát mát giống còn Xuân…
còn không nghe nữa là im lặng,
không để vào thơ chữ não nùng!

Tôi nói. Em cười. Em giống Phật,
từ bi đến độ nắng như mưa!
Phải chi em đến từ ban sớm,
nắng sáng, chiều, trưa… chỉ nắng thừa!

Thừa của mùa Xuân, Xuân rất cũ,
rất ngàn năm có thể rất xa…
hồi mình chưa có trong trời đất,
em tượng hình muôn thuở nụ hoa!

Lúc đó… anh còn duyên cát bụi
anh chưa vướng nghiệp một chinh nhân,
(mà chinh nhân chắc là anh chết,
em ngậm ngùi em sống nhớ nhung!).

Cái nắng hôm nay là nắng lạ!
Nắng nhắc người ta nhớ sáng mai,
là Ngày Của Mẹ, em là Mẹ,
em của anh mà! Em-không-ai!

Ngồi xuống nhìn anh dạo bút hoa:
Happy em! Tóc cứ chan hòa…
Anh pha từng nhúm hương vào mực,
thành dáng em ngàn muôn thướt tha!

17/NGÀY CỦA MẸ
(Thành Công Lý)

Hôm nay nhớ “Ngày của Mẹ”
Không viết được câu thơ nào
Từ Mẹ xa lìa trần thế,
Hai mươi lăm năm hanh hao.

Tóc con bây giờ bạc trắng
Mắt nhìn mọi thứ leo nheo
Giống mẹ rồi, con đau quặn
Mai này cũng bước chân theo.

Ơn Mẹ biển trời lai láng
Cho con nên vóc nên hình
Hy sinh cả đời không quản
Mừng con học giỏi, thông minh.

Thời thế ngoài tâm Mẹ đoán
Đau buồn ngoài tay Mẹ lo
Dẫu con hết lòng ngoan ngoãn
Mẹ oằn vai với chuyến đò.

Mẹ khô như cành trúc kiệt
Vật vã trên giường vài năm.
Mẹ đau, trở mình rên siết
Con lặng nhìn thôi, khóc thầm!…

Lâu rồi, con không còn Mẹ
Ngày này lạnh lẽo xiết bao
Bỗng thèm trở thành con trẻ
Trong tay Mẹ ấm ngày nào

18/QUÊ HƯƠNG LÀ TIẾNG MẸ RU

(Nguyễn Hồng Linh)

Quê hương là tiếng mẹ ru
Ầu ơi khúc hát mù u nhớ hoài
Nỗi buồn trăn trở đầy vơi
Ru con day dứt phương trời ước mơ

Quê hương là cả tuổi thơ
Tôi là cô bé mộng mơ dại khờ
Cánh cò ru khúc ầu ơ
Áo bà ba trắng ngẩn ngơ trên đàng

Nhặt chiều bên cánh đồng làng
Ươm mơ dệt mộng bên hàng tre xanh
Quê hương là giấc mộng lành
Chiều quê non nước như tranh họa đồ

Trên sông trăng sáng câu hò
Đong đưa sóng bạc con đò chèo khua
Quê hương mưa nắng hai mùa
Tình quê đầm ấm con cua, con còng

Lung linh khói tỏa trên sông
Em nghiêng vành nón chờ mong… dáng hình
Quê hương mộc mạc nghĩa tình
Mẹ ơi con nhớ bóng hình mẹ yêu

Cầu tre lắt lẻo liêu xiêu
Vi vu tiếng sáo cánh diều vương vương
Dịu dàng hai tiếng quê hương
Tha phương con vẫn nhớ thương trong long

Vàng ươm đồng lúa mênh mông
Hương đồng tỏa ngát gió sông dạt dào
Ôi chao tiếng mẹ ngọt ngào
Đi vào ký ức tình trao chẳng rời

Con tìm câu hát à ơi
Là hình bóng mẹ đẹp ngời chiều xưa
Hương sen thơm ngát mùa mưa
Bồng bềnh sóng nước sông khua mái chèo

Khói giăng dưới mái tranh nghèo
Rau lang, mắm cáy, cá kèo… thiết tha
Người quê chân chất thật thà
Đi xa vẫn nhớ quê nhà dấu yêu.

19/WHISPERING WITH MOM
(Tô công Đáng)

Whispering winds call you
Stars remember your name
You gave me everything
Love flowed like rain

Your smile still shines
Heaven holds your grace
Kindness bloomed through you
Warmth stayed in place

Your voice still echoes
I hear you near
In dreams, you’re close
Your spirit brings cheer

You were pure light
Forever my heart’s guide
Love wrapped in flight
Mother’s soul won’t hide.

THÌ THẦM VỚI MẸ
Translation by TTS (Tô công Đáng)

Gió thầm gọi mẹ
Sao nhớ tên người
Mẹ cho con tất
Tình như mưa rơi

Nụ cười rạng rỡ
Thiên đường ngát hương
Nhân từ lồ lộ
Ấm êm vấn vương

Giọng mẹ vang vọng
Con nghe thật gần
Trong mơ mẹ đến
Hồn mang hồng ân

Mẹ là ánh sáng.
Dẫn con suốt đời
Tình bay thênh thang
Hồn mẹ chẳng rời.

20/ MẠ GÁNH ĐỜI CON
(Đoàn Thu Tuyết)

Gánh gánh gồng gồng nặng yêu thương
Bình minh chưa rạng mạ lên đường
Con còn ngủ say trong chăn ấm
Mạ thấm qua loa giọt mồ hôi

Gánh bún bò ngon mạ gồng gánh
Vai chẳng thấy oằn vì yêu con
Con nhẹ thênh thang trên đường sáng
Mạ nở môi cười nhịp bước nhanh

Mạ gánh đời con trên hai vai
Nắng mưa chẳng ngại ướt đường dài
Một gánh tình yêu con ghi tạc
Nhớ ơn mẹ hiền đã cưu mang

Giờ bóng thiên đường chân mạ nghỉ
Con chỉ xin mạ được thái an
Bỏ gánh bụi trần tan giông bão
Mạ nhé, ngủ yên giấc miên trường

Bóng dáng mẹ hiền tim con giữ
Cả gánh bún bò đậm tình sâu
Mai sau cháu ngoại con khôn lớn
Con kể cháu nghe chuyện mạ xưa

21/DÁNG MẸ TRONG TIM
(Đinh Tuyết)

Còn nguyên dáng mẹ giữa chiều
Tấm lưng còng gánh bao điều nắng mưa
Còn nguyên câu hát sớm trưa
Ru con năm tháng gió đưa giấc nồng

Còn nguyên mùi bếp khói lồng
Chén cơm chan cả tấm lòng mẹ trao
Đi xa, muôn dặm nẻo nào
Vẫn mong bóng mẹ bên rào đợi con

Hoa đồng rực nắng đầu thôn
Như môi mẹ nở khi con quay về
Ơi người gom cả chân quê
Cho con bầu ấm, lời thề sắc son

Dẫu cho năm tháng hao mòn
Tình quê, dáng mẹ vẫn còn trong tim.
Chiều tà tím biếc im lìm
Lòng con quặn thắt con tìm mẹ yêu !

22/ MẸ LÀ THƠ
(Minh Liên Quách)

Mẹ là thơ.
Thơ với mẹ khắn khít như hình với bóng
Mẹ hiển hiện ở trần gian
đi trên từng ngõ hồn sâu kín
Hình ảnh mẹ cần cù, giản dị, hiền lành
Lại càng nên thơ,rất thơ

Mẹ là thơ
Kết tinh từ những thiên anh hùng ca
những trường thiên tình sử
Là lẽ sống đời con
là dòng sữa, bát cơm
là tất cả những cảm xúc, khổ đau
Từ những giọt sương mong manh
Từ những giọt lệ long lanh
nhỏ vào thơ, mẹ trở thành vĩ đại.

Mẹ là thơ
Gió mùa thu man mác, mây mùa thu lướt thướt
Thành vô nghĩa với con, khi mẹ không còn trên cõi đời
và nỗi đau sẽ mãi theo con suốt cuộc hành trình

Mẹ là thơ
Khi con nhìn thấy biển
Một cảm giác bao la tình mẹ, con tìm thấy hơi ấm tình thương
Mỗi cơn sóng ập vào như vỗ về góc khuất

Mẹ là thơ
Con đưa tay hứng giọt nắng mai
Từng hạt nắng như nhảy múa vũ điệu hoa lòng
Con thấy mẹ thong thả đi vào thơ
Mẹ vẫy gọi con-mừng màu hoa nắng
Mẹ là thơ, thơ có mẹ trở thành quê hương…

What do you think?

Written by Vietnampoetry

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

GIPHY App Key not set. Please check settings

Ngắm và cảm nhận hình bóng “Hà Nội ơi” 

ÁNH DƯƠNG CÒN MÃI – DÒNG THI CA LAN TỎA HỌC TẬP VÀ LÀM THEO TƯ TƯỞNG, ĐẠO ĐỨC, PHONG CÁCH HỒ CHÍ MINH