in

TỪ CÁI MƠN ĐẾN TRÁI TIM NGUỜI MẸ

 Trong từng bài thơ của tác giả Tịnh Thanh vân, câu chuyện cuộc đời đầy thương yêu, mất mát và tiếc nuối hiện lên như một thước phim quay chậm dẫn người đọc bước vào dòng hoài niệm, người con gái xa quê, người mẹ đã hy sinh cả cuộc đời, những yêu thương đã một thời cháy bỏng rồi lặng lẽ rơi rụng theo thời gian. Tất cả khởi nguồn từ giây phút con trở về bên giường bệnh của mẹ, tay nắm bàn tay gầy guộc, ánh mắt sâu hun hút không còn sức sống, và cõi lòng đứa con như vỡ tan khi chứng kiến sự tàn phai ấy. Những kỷ niệm tuổi thơ ùa về, về mẹ tảo tần trong mưa nắng, về lời ru mùa hè chưa kịp tròn đầy đã phải rời xa vòng tay mẹ để theo chồng nơi đất khách. Rồi những tháng năm nơi xứ lạ, con sống trong nỗi lo âu, dõi về quê mẹ với giấc mơ một ngày trở về. Ngày trở về ấy mang tên Cái Mơn, một miền ký ức đã thay đổi, nơi dòng sông không còn đò ngang, những trò chơi thơ bé lặng lẽ mất đi, chiếc cầu tre ngày nào không thể tìm lại, và Nội năm xưa nay đã thành kỷ niệm. Đôi chân ngập ngừng, trái tim sống dậy với bao nỗi nhớ, giọt nước mắt rơi vào lòng. Bên cạnh tình mẫu tử là một khúc tình riêng, một mối duyên dở dang mà người phụ nữ trong thơ đã chọn trả lại tất cả. Những lời yêu xưa, những đêm dài chờ mong, giờ chỉ còn là kỷ niệm xót xa. Tình yêu ấy không trọn vẹn, như khúc nhạc lạc điệu giữa đời, để người con gái ôm lấy những hoàng hôn lặng lẽ, ru mình bằng nỗi đau không lời. Và cuối cùng, khép lại chuỗi cảm xúc là bức tranh đời do mẹ vẽ nên, bằng mồ hôi, bằng nước mắt và ước mơ của mình. Dù cuộc đời con không như mẹ mong, dù màu sắc bức tranh giờ đây vương buồn nhiều hơn vui, nhưng tình mẹ vẫn trọn vẹn, vẫn cố gắng vẽ nụ cười trên gương mặt con bằng tất cả tình thương không đổi dời. Những bài thơ ấy, gom góp thành một câu chuyện, chuyện của một người mẹ, một người con, một người phụ nữ yêu và tổn thương đầy chất nhân văn, thấm đẫm yêu thương, lặng lẽ mà lay động đến tận sâu thẳm tâm hồn.

+++

CON VỀ BÊN MẸ
(Tuyết Vân/ Tịnh Thanh Vân)

Nhớ hôm con vội quay về
Ngồi bên giường bệnh tái tê cõi lòng
Cầm bàn tay mẹ trổ bông
Đồi mồi chân rết vết bồng thâm kim

Mắt sâu lõm kín im lìm
Bờ môi mấp máy như tìm điều chi
Giọt tràn ướt ngập hoen mi
Mẹ ơi! Con biết nói gì nữa đây

Thuở còn nhỏ bé thơ ngây
Ùa trong ký ức lệ vây kín hồn
Thân cò lặn lội khắp thôn
Nắng mưa làm áo bùn chôn gió kề

Còng lưng mẹ cõng triền đê
Cho con dạo phố bộn bề ngựa xe
Gần bên chỉ mấy tháng hè
Lời ru chưa đủ chở che má hồng

Mà con lại bước theo chồng
Xa vòng tay mẹ ấm nồng yêu thương
Xứ người mưa phủ phố phường
Ra vào xót dạ canh trường lo âu

Vì con năm tháng dãi dầu
Xế chiều một bóng mái đầu điểm sương
Giờ như chiếc lá vô thường
Tử sanh mẹ gánh chẳng nhường hay thay

Mẹ ơi cõi tạm đắng cay
Số phần định sẵn rủi may khó lường
Lệ nhòa vọng hướng quê hương
Nghe sao nặng trĩu dặm đường con qua

Không đâu hạnh phúc thật thà
Bằng nơi có mẹ mái nhà dẫu xưa
Hương cầu khấn lạy cũng vừa
Ốm đau của mẹ hãy chừa con xin …

++++++

CÁI MƠN NGÀY VỀ
(Tuyết Vân/ Tịnh Thanh Vân)

Lòng ngỡ ngàng khi trở lại chốn xưa
Bồi hồi trước hàng dừa nghiêng soi nắng
Chân nhẹ bước mà sao lòng trĩu nặng
Cái Mơn giờ đã vắng chuyến đò đưa

Con đường làng lối nhỏ ướt cơn mưa
Chẳng còn nữa tiếng đùa thời thơ bé
Bao kỷ niệm quay về trong lặng lẽ
Nước mắt buồn nhè nhẹ chảy vào tim

Chiếc cầu tre lắc lẻo biết đâu tìm
Cây lã ngọn bóng chìm dòng xanh mát
Hoa đua nở hương thơm bay ngào ngạt
Giấu nghẹn ngào nhớ khúc hát à ơi

Nghe ngậm ngùi tiếc nuối để lệ rơi
Quê hương Nội nuôi đời con thuở ấy
Ngập ngừng bước mà lòng như sống dậy
Mới hôm nào mơ thấy cả tương lai

Thân lạc loài đâu biết được ngày mai
Trong tâm trí chưa nhạt phai nỗi nhớ
Chiều dần xuống với cõi lòng trăn trở
Đất Bến Tre chuyên chở mảnh ân tình …

++++++++

TRẢ LẠI NGƯỜI
(Tuyết Vân/ Tịnh Thanh Vân)

Em trả lại những ngôn từ tha thiết
Anh đã ru da diết tự ngày nào
Phút đợi chờ lưu luyến dạ xuyến xao
Vòng tay ấm nao nao chiều phố vắng

Em trả lại những đêm trường thức trắng
Bên góc đời thầm lặng chỉ riêng tôi
Giữ chi anh một thuở đã xa rồi
Cây hạnh phúc giờ đơn côi bóng chiếc

Đường cát bụi vẫn âm thầm mãi miết
Bước phong trần nào biết sẽ ra sao
Thân lẻ loi hứng mưa gió nghẹn ngào
Nước pha lệ tuôn trào chia hai lối

Tim uống cạn chén hương tình nhức nhối
Nát môi mềm ôm ấp khối tình si
Còn lại đây giọt nóng đã đeo ghì
Người năm ấy quay lưng đi xa mãi

Gió vẫn thổi trên hàng cây oan trái
Tí tách buồn gợi lại khúc tình xưa
Lời ru nào thành điệu hát đu đưa
Bởi lỗi hẹn cơn mưa chừ quanh quẫn

Hoàng hôn xuống ôm bóng hình thờ thẩn
Nhặt nỗi sầu ngơ ngẩn ở ven sông
Lá Thu vàng rơi rụng giữa mênh mông.
Vành mi rũ cảnh đông tàn hoang tái

Anh trở gót có bao giờ ngoảnh lại
Chút nhớ thương người con gái dại khờ
Đã một lần ấp ủ trái tim mơ
Đâu hiểu được tình hờ như khúc nhạc

Hồn lịm chết giữa đường đời bội bạc
Bão giông về xao xác mặn bờ môi
Tình người trao tựa mây khói bay trôi
Xin trả hết từ nay thôi nhung nhớ …

++++++

BỨC TRANH ĐỜI
(Tuyết Vân/ Tịnh Thanh Vân)

Bức tranh đời con ,mẹ vẽ yêu thương
Bằng mộng ước trên đường dài tần tảo
Tay là cọ nâng niu từng hoài bão
Mong đường trần không giông bão phong ba

Giữ thủy chung má thắm chẳng nhạt nhòa
Như hạnh phúc mà ông bà tặng mẹ
Gương soi sáng dặm trường thêm mạnh mẽ
Mẹ gắng gìn cho trẻ đẹp tương lai

Ai có ngờ gió làm nét mực phai
Chỉ còn lại đêm dài pha lệ nóng
Để tình mẹ buổi xế chiều tuyệt vọng
Và đời con tô bóng những giọt sầu

Nếu một mai không thấy mẹ nơi đâu
Hãy tìm ngắm từ lâu tranh mẹ vẽ
Còn lưu dấu gam màu buồn lặng lẽ
Lời dịu dàng khe khẽ hát ru con

Xin lỗi con bởi mẹ vẽ không tròn
Tình dang dở chân mỏi mòn nghiêng ngã
Vẫn gượng bước lòng chở che hết dạ
Dìu con đi dù sỏi đá trải đầy

Bức tranh đời con mẹ cố vẽ đây
Giờ đã khác vì người gây cay đắng
Nhưng lòng mẹ luôn chu toàn lo lắng
Để con thơ mãi rạng rỡ nụ cười…

What do you think?

Written by Vietnampoetry

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

GIPHY App Key not set. Please check settings

chùm thơ TRƯƠNG CHÍ THẢO

CHUYẾN TÀU TÌNH GỌI TÊN EM