Năm bài thơ của Triệu Kim Loan không chỉ là năm vệt sáng trong bức tranh yêu thương mà còn là năm nhịp đập lặng thầm nối kết con người với thiên nhiên, với tình yêu, và với tổ quốc. Giọng thơ khi da diết, khi mơ màng, khi thổn thức, lúc lại trào dâng như dòng lũ tình cảm cuộn chảy về miền sâu thẳm của tâm hồn. Người đọc được dẫn dắt qua nhiều cảnh sắc: một chiều tím thạch thảo trên cao nguyên Đà Lạt đầy quyến luyến, bóng dáng người thương như vẫn còn đâu đó giữa hương hoa và sắc trời; rồi đến những phiên chợ tình rộn ràng nắng gió, tương tư được đong đầy trong từng chén rượu ngọt cay, ánh mắt, tiếng khèn và hoa rừng đá núi. Dòng thơ bất chợt chuyển mình, hóa dịu dàng như giọt mưa lạc mùa trong tháng Ba, chạm vào lòng người bằng sự an ủi và hy vọng. Thi vị hơn cả là giấc mơ được nhen nhóm từ lời hẹn của hoa ban giữa mùa thu vàng, tình yêu gắn liền với bản làng, nếp nhà, bếp khói và tiếng đàn Tính mời gọi niềm tin. Khép lại là một khúc độc thoại nội tâm đầy trăn trở, được thể hiện bằng ngôn từ tinh tế, giàu hình ảnh và cảm xúc. Không nhắc đến từng bài, nhưng dư vị của mỗi trang thơ đều thấm đẫm không gian và cảm xúc riêng: từ lãng mạn đến bi tráng, từ dịu dàng đến mãnh liệt, từ riêng tư đến mang tính dân tộc. Đây không chỉ là thơ, mà còn là những lát cắt rất thật của một đời sống nội tâm sâu sắc, nữ tính, và đầy yêu thương.
CHIỀU THẠCH THẢO
(Triệu Kim Loan)
Một mình tôi trở lại đây
Thương vòm thạch thảo tím đầy nỗi em
Đà Lạt giấu lạnh vào đêm
Giấu mưa vào nắng, giấu mềm mại hương
Ngàn hoa điêu khắc con đường
Non xanh kí thác lời thương cho ngàn
Em như nụ trắng hoa ban
Dệt từng sợi nắng nở
tràn mây xanh
Là em giữa chốn thiên thanh
Là em thơm gió- ngọt
lành mắt môi
Một chiều cánh mỏng buông lơi
Một chiều thạch thảo dặn tôi
Đợi người…

CHỢ TÌNH
(Triệu Kim Loan)
Gùi tương tư xuống chợ
Nắng chiều cùng heo may
Cao nguyên vai đá dựng
Tóc vờn cùng mây bay
Mặt trời vừa khuất núi
Đàn môi ai gọi mời
Chợ tình- người qua lại
Sao vẫn chưa thấy người ?
Hoa đợi ngày tím biếc
Bến đợi cánh buồm nâu
Vách đá còn thơm cỏ
Tinh khôi sương – giọt đầu
Khâu Vai mùa – em đợi
Chạm tình anh trổ đòng
Gởi lên mây hương nhớ
Tiếng khèn ai giục lòng
Có hàng nghìn mắt đá
Bông trắng nở nghìn hoa
Phiên chợ tình em chuốc
Nghìn chén tương tư. Và…

LỜI HOA BAN
(Triệu Kim Loan)
Hẹn em ở chân suối
Giữa mùa vàng thu sang
Tháng mười men lúa mới
Trao em -lời hoa ban
Theo chân người lên rẫy
Nắng dịu dàng soi gương
Nụ cười hồng vách đá
Hoa cỏ còn chờ hương
Đồi chè xanh vẫy gọi
Thơm trên bàn tay thơm
Bếp nhà ai loang khói
Vẽ lên trời chữ thương
Nghe nhịp nhàng đàn Tính
Rộn ràng dòng suối reo
Thẹn thùng em xúng xính
Áo xiêm-mảnh trăng treo
Chén rượu nồng em chuốc
Đất Mẹ hiền tinh khôi
Anh dạt dào thác núi
Chim nhạn về có đôi…

MƯA LẠC MÙA
(Triệu Kim Loan)
Bất ngờ cơn mưa lạc
Chạm nỗi niềm tháng ba
Dốc chiều gặp gió trái
Thương tận cùng cánh hoa
Mưa hiền như mắt mẹ
Mát lành tựa ca dao
Mưa hoá miền cổ tích
Ươm nụ mầm khát khao
Ơi giọt mưa đầu hạ
Đổ xuống lòng hoang mơ
Mưa chẳng cần ồn ã
Chỉ dịu dàng giăng tơ
Ngày chưa cạn vẫn nắng
Đời bạc đen vẫn hiền
Bao chua cay ngọt đắng
Mưa lạc mùa bén duyên…
(Tặng Khoa)

MÌNH EM ĐỘC THOẠI
(Triệu Kim Loan)
Em mặc định niêm phong nốt nhớ
Dặn riêng mình hãy cứ người dưng
Gió vẫn lạnh và trăng mùa vẫn khuyết
Vườn đang xanh, hoa đang thắm – thôi đừng…
Em đối diện – một mình em – độc thoại
Mở ngăn anh – ký ức bỗng thêu thùa
Căn phòng rộng chỗ nào cũng gió
Chỉ riêng em – nỗi nhớ vẫn còn chưa…
Em thả mình vào lênh loang lốc cuốn
Cứ chập chờn xoay tít những ngày qua
Bao ý nghĩ cứ tràn về nẻo cũ
Tiếng dương cầm ai đánh thức – vời xa
Mùa yêu dấu, dấu yêu em cất giữ
Bao lở bồi nén chặt giữa dòng trôi
Em một mình – một mình em – độc thoại
Gánh nhớ quên xin neo lại dốc đời.

GIPHY App Key not set. Please check settings