Một người phụ nữ quay lại vùng ký ức xa xôi năm mươi năm trước, nơi tuổi mười sáu trong trẻo như hoa mới nở. Cô nhớ lại mối tình đầu, non nớt mà thiết tha, nơi trái tim rung động lần đầu vì một người từng cùng nhau đuổi bướm, cùng thả câu thơ bay theo gió. Khi ấy, cô đã lặng lẽ chờ, nhưng không đủ dũng cảm để giữ lại người. Bây giờ, mỗi cơn gió thổi qua làn tóc đã bạc như vỗ về, như nhắc rằng nếu ngày ấy cô đợi, thì đã không thể viết nên những câu thơ ngậm ngùi đến thế.
KHÔNG LÀ THƠ ĐƯỢC ĐÂU ANH …
(Trần Thanh Minh)
Lang thang trên miền đất năm mươi năm xưa
Chợt gặp một nỗi niềm theo gió người gửi lại
Giá để em chờ anh ơi ngày ấy
Ngày ấy ngày nào ngày người xa người ta ?…
Ngày ấy ngày nào ngày người như bông hoa
Mười sáu tuổi hay mười ba , mười tám ?
Trái tim non lần đầu yêu yêu lắm
Người có làm thơ có đuổi bướm với người ?
Để nay câu thơ người thả trước gió trời
Giá để ngày ấy em chờ thương đến vậy
Biết làm sao chỉ mênh mông tiếc nuối
Trong mênh mông hờn mình khờ dại thuở đầu yêu …
Ai từng trèo hái hoa bưởi cuối chiều
Có qua vườn cà tìm tầm xuân bẻ
Ngày ấy em chờ thì hay quá nhỉ
Biển sẽ cười gió sẽ hát phải không anh ? …
Nhưng nếu vậy thì giá để ngày ấy em chờ
không là thơ được đâu anh !

Người lính già lục lại ký ức tuổi đôi mươi của mình bên dòng sông quê người con gái anh thương. Một thời mới lớn, chưa dám nói lời yêu, chỉ biết gửi tình vào câu quan họ, nhìn nhau qua những buổi chợ Chờ. Rồi chiến tranh cuốn anh đi khắp các chiến trường, từ miền Bắc đến tận đảo xa. Năm mươi năm trôi qua, những người mẹ hóa đá vì chờ, những đồng đội ngã xuống chưa ai nhận mặt. Anh viết thơ cho chính mình – cho một đời đã sống, đã chiến đấu và đã yêu thương thật nhiều để lưu lại chút lặng thầm giữa cõi mênh mang quê hương.
TÔI VIẾT CHO TÔI
(Trần Thanh Minh)
Anh tìm về bài thơ năm xưa
Bài thơ của ngày chúng mình vừa lớn
Bài thơ trước ngày anh ra mặt trận
Bài thơ viết bên dòng sông Thương quê em .
Chúng mình chưa lần cùng nhau đi hội Lim
Dù qua sông Cầu chợ Chờ vẫn đợi
Tuổi mới lớn yêu nào dám nói
May mà còn câu quan họ để ướm lời .
May mà cây bàng già sân trường mình trái chín vẫn vàng tươi
Tiếng ve thân quen thay lời tiễn biệt
Anh biết em đã nhìn theo đoàn trai xung phong
Và thầm hẹn một lời yêu …
Năm mươi năm biết mấy những sớm chiều
Đất nước trôi theo biết mấy mùa chiến dịch
Phương nam rồi biên cương phía bắc
Chiến trường K … Hải đảo sóng cồn .
Đời lính trải dài , dọc kích cỡ giang sơn
Chợt nhận ra quê hương mình
miền nào cũng thiếu phụ ôm con chờ chồng hóa đá
Câu thơ Chinh phụ ngâm người xưa thương quá
Thưa mẹ Âu Cơ , Triệu Trinh
nương mẹ kêu con thứ mấy … ơi Người .
Tôi viết bài thơ cho tôi
Cho bè bạn đồng đội tôi cho em cho một đời chiến đấu
Cho đất nước năm mươi năm … cho thật nhiều yêu dấu
Cho những hàng bia mộ chưa biết thông tin lặng lẽ dưới trời …
Vẫn bài thơ năm xưa tôi viết cho tôi .

Một sáng đầu xuân, người đàn ông lặng lẽ quay lại hội Lim xưa. Trên con đường cũ, ký ức ùa về – về cô gái từng đưa anh qua ngõ, mời trầu, rồi hát bên nhau bài dân ca giữa trưa dịu mát. Anh nhớ buổi tan hội, lời hẹn ghé nhà uống rượu suông, nhớ cả ánh mắt, giọng nói và nụ cười ẩn dưới chiếc nón ba tầm. Giờ đây, dù hội vẫn tưng bừng và đất trời vẫn xanh như thuở ấy, anh tự hỏi: liệu có ai đó vẫn chờ anh giữa dòng người đông như ngày xưa?
THƠ VIẾT SÁNG NGÀY 13 THÁNG GIÊNG ẤT TỴ .
(Trần Thanh Minh)
Em đợi anh về với Hội vẫn chỗ xưa ?
Chỗ xuống ga Lim rẽ phải qua Nội Duệ
Trời Tiên Du vẫn xanh xanh như thế
Như mùa Hội ấy chúng mình biết nhau .
Rồi em đưa anh đi … rồi em hát Mời Giầu
Anh bỡ ngỡ phải đây là Quán Dốc
Liền chị liền anh cúi chào nhau và … hát
Trời đang trưa cũng dịu lại với bài Gió mát trăng thanh …
Con chim xanh ăn trái xoài xanh
Yêu nhau mình qua cầu đổi áo
Rồi em nói thầm với anh em ở ngay Liên Bão
Tan hội mời anh ghé nhà uống chén rượu suông …
Con nhện giăng mùng lời em thương quá thương
Đêm năm canh vấn vương ai không ngủ
Nón ba tầm chao nghiêng giấu nụ cười tình tứ
Luyến lưu nhau ta xếp lại đáy dạ này .
Em vẫn chờ anh về với Hội sáng nay ? …

Người con bối rối khi nhận ra suốt đời làm thơ, anh chưa từng viết nổi một bài nào thật sự dâng lên mẹ. Anh thương mẹ từ đáy lòng, nhưng chẳng hiểu sao tình yêu ấy không thể hóa thành lời, thành thơ đúng nghĩa. Ngay cả người bạn thi sĩ tài hoa của anh cũng cùng nỗi bất lực ấy. Anh đau đớn nghĩ về dòng nước mắt chảy xuôi, mẹ luôn thương con, hy sinh, còn con chỉ biết yêu mà không nói được bằng những câu thơ chân thành nhất. Một nỗi hổ thẹn sâu sắc len vào tim anh, như một lời xin lỗi âm thầm gửi mẹ trong lặng lẽ.
MẸ ƠI ! …
(Trần Thanh Minh)
Người ta nói nước mắt chảy xuôi .
Xót xa quá mẹ ơi con thật sự là một thằng bất hiếu
Nói chi cao xa chỉ có việc làm thơ thôi thật nhẹ nhàng …
nếu như con ( Ôi , lại là chữ nếu … )
Thương yêu mẹ tự đáy lòng !
Thơ con làm – Dù mình có chỉn chu hay vội vã viết cho xong
Sao chẳng nổi một dòng – đúng nghĩa là thơ – để dâng kính mẹ
Ngay cả bạn con một thằng làm thơ rất tài hoa nó cũng y như thế
Có đúng là ở đây chính xác rồi – Nước mắt chảy xuôi ?
Sao yêu và thương mẹ thế này
mà vẫn chưa có THƠ thật sự tặng MẸ mẹ ơi …
Một cuộc gặp tình cờ đầy duyên phận giữa hai người xa lạ, chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến trái tim anh xao động. Nhưng sáng hôm sau, khi anh quay lại quán nhỏ nơi cô làm việc, cánh cửa đã khép, người đã đi.. Anh ngơ ngác giữa phố, thấy trời bỗng xám, lòng quặn lên bởi những điều chưa kịp bắt đầu đã vội tan. Cô gái ấy như một khúc nhạc vắng tiếng hát để lại trong anh một sớm mai buồn và bài thơ dang dở.

BÀI THƠ BUỔI SÁNG .
(Trần Thanh Minh)
Thế là mình chẳng gặp lại nhau
Em đã dọn đi đâu ? Lúc nào ? Sao vậy ?
Cô chủ quán hôm qua thế ấy
Lần đầu anh nhìn ánh mắt cái chạm tay …
Lần đầu gặp nhau để có phút giây này
Anh sửng sốt quán em sao đóng cửa ?
Chưa kịp cười cùng em lần nữa
Và cái ánh nhìn cái chạm nhẹ tay …
Chẳng thể hỏi trời hỏi đất hỏi vầng mây
Trong con gió lao xao phố phường như xám lại
Câu Kiều xưa nhắc anh làm thân gái
Hương sắc tài tình chi lắm đời ghen …
Hỡi người con gái mà anh chưa kịp biết tên !

GIPHY App Key not set. Please check settings