in

KÝ ỨC TUỔI HOA NIÊN VÀ DÁNG HÌNH XỨ BIỂN

Hai bài thơ của Trương Công Hải hòa quyện giữa hồi ức tuổi trẻ và niềm tự hào quê hương. Thuở mới lớn là hồi quang trong veo của một thời yêu vụng dại, chân thành đến độ chỉ dám “nói trớ là ưng cho đỡ trẽn”, khi trái tim yêu còn nhiều ngại ngùng. Còn Quy Nhơn đất và người lại mở ra một không gian khác, trang sử trữ tình của vùng đất biển với chiều sâu văn hóa, lịch sử, và những dấu ấn tình người len lỏi giữa núi, trời, sóng gió. Từ cảm xúc cá nhân đến dòng chảy cộng đồng, thơ Trương Công Hải nhẹ nhàng dẫn dắt ta bước vào miền nhớ đầy thương mến.

THUỞ MỚI LỚN (Trương Công Hải)

Thuở mới lớn
tình yêu anh chân thật
Chẳng có gì hơn
ngoài những cuốc xe
Đã bao lần đèo em qua phố chợ
Vừa đạp vừa lo vừa sợ trật sên.

Chẳng có gì hơn
ngoài chiếc trâm cài
Để khi chiều xuống nắng vàng phai
Giữ ngọn gió lùa tóc gió thôi bay.

Chẳng có gì hơn
ngoài một trái tim
Tiếc là,
không lôi nó được ra ngoài
Để em nhìn cho thật rõ
Điệu bổng trầm
tim đập nhịp tình say.

Thuở mới lớn
Nhìn nhau mà lớ ngớ
Còn ngại ngùng
Nỏ dám đụng chữ yêu
Đành nói trớ
Là ưng cho đỡ trẽn.

Rồi cứ thế
Dòng đời trôi muôn lối
Có mấy ai
Chung được mối tình đầu !

QUY NHƠN ĐẤT VÀ NGƯỜI (Trương Công Hải)

Phố biển bình yên
Nép mình sau vách núi
Cũng như em
Dấu nét duyên ngầm
Dầu năm tháng qua mau
Thành phố chính là nơi
Núi, trời và biển cả hôn nhau
Lời hẹn ước trăm năm
Như sóng bạc đầu
Lời tình tự
Thì thầm trong gió thoảng

Đêm Ghềnh Ráng Quy Hoà
Tự thuở nào
Nàng Mộng Cầm từ trăng
Bước vào thơ Hàn Mặc Tử
Hoá giải nỗi đau
Cho một định mệnh buồn
Bản thân tôi
Vốn là người ngoại đạo
Viếng mộ Người
Cũng thầm nguyện A Men!

Bình Định Quy Nhơn
Đất Quang Trung áo vải cờ đào
Đánh tan hai mươi vạn quân Thanh
Ghi dấu son cho nghĩa quân
Vùng Tây Sơn Thượng Đạo

Đất của ngọn Tháp Đôi
Nơi Trần Khắc Chung
Vào giải cứu người yêu
Biền biệt một năm trời phiêu lãng
Đẹp hơn chuyện tình
Trọng Thuỷ Mỵ Châu
Nàng công chúa có trái tim
” Nhầm chỗ để trên đầu”

Và là đất hoàng kim
Của một thời Champa cũ
Khi chiến thần Siva
Không giữ nổi Đồ Bàn
Vishnuđành cho đất nước tan hoang Chỉ còn mỗi Brahma
Làm sao xây lại được
Khi vương quốc đã đến vận điêu tàn !

Hoàng hôn thắp tháp
Lên chiều nắng
Bánh Ít chơ vơ ngọn đồi hoang
Hướng về đông
Lặng ngắm giải mây ngàn
Gởi mối hận lòng về nơi xa vắng…

Tháp cô độc
Hời lên niềm quạnh quẽ
Gợn một nỗi buồn đến tự ngàn năm !

What do you think?

Written by Vietnampoetry

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

GIPHY App Key not set. Please check settings

THE LANGUAGE WE ALL REMEMBER: POETRY