(Chùm thơ hay mùa hạ)
Ôi những bài thơ được viết ra như để dành riêng cho một thời, thời hoa đỏ chói chang, thời ve ngân nức nở, thời tim thổn thức trong mỗi buổi tan trường, và cũng là để dành riêng cho một ai. Chùm thơ này, với cái tên gợi thương HẠ NGHIÊNG TRONG MẮT NHAU là một lời thì thầm dịu dàng gửi vào lòng tháng năm, nơi mỗi kỷ niệm đều đong đầy ánh sáng học trò, sắc phượng hồng và những rung động đầu đời. Mở đầu là bài thơ của Trần Thị Cổ Tích, đêm chầm chậm trôi như thể sợ chạm vào nỗi đơn côi đang mỏng mảnh bám nơi những câu thơ, mùa đi qua mùa, người về ai hay, và trái tim thì vẫn cứ thổn thức mãi. Với giọng thơ thiết tha của Huỳnh Thiên Huân, mỗi khổ thơ như một “nửa” gửi trao: nửa mùa hè, nửa tuổi học trò, nửa vần thơ, nửa giấc mơ… Tất cả như những mảnh ghép gợi nên cả một trời thương nhớ. Những “nửa” ấy có khi vụng dại, có khi nghẹn ngào, nhưng luôn đong đầy một nỗi niềm rất thật – của một người từng yêu, từng nhớ và từng lưu giữ mùa hạ trong tim. Tiếp nối là những cung bậc cảm xúc của nhiều thi sĩ: Vũ Văn Nam cùng nỗi bâng khuâng bạn cũ, nhớ về thời giấy mực, thời mộng mơ màu tím. Vĩnh Nguyên kể về quê hương bằng giọng kể hiền lành, sâu lắng, mang hình bóng mẹ và dòng sông tuổi thơ. Trần Thị Thùy Vy, với một tứ thơ nhẹ như cánh nhạn, viết nên những khúc nhạc thì thầm mang dấu yêu tháng năm. Trương Quang Thứ, Việt Huỳnh, Lê Điểm, Lê Thi, Lê Yên, Mai Thu Linh… mỗi người một sắc độ riêng, nhưng tất cả đều hòa chung vào bản hợp tấu của mùa hạ – mùa lưu giữ những điều đẹp đẽ và thiêng liêng nhất của đời người. Dù là ngập ngừng trong buổi hẹn hò đầu, hay tiếc nuối một thời tuổi ngọc đã xa, tất cả những vần thơ này đều tựa như giọt nắng đọng lại trên phiến lá xanh, long lanh mà mong manh, dịu dàng mà da diết. HẠ NGHIÊNG TRONG MẮT NHAU là khúc nhạc long, là chiếc vé quay về với ngày xưa nơi mùa hạ không chỉ có nắng, có hoa, mà còn có thơ, có em, và một thời đã từng rất đẹp. Trong cái dịu dàng của mùa đi qua, thơ Mai Thu Linh lặng lẽ ngồi đối diện cùng ánh trăng, để giữa khoảng lặng thu vàng, “phiến đá đang nằm ngủ” trở thành nhân chứng cho một nỗi cô đơn đẹp, thơ mộng mà thăm thẳm.
HỎI THẦM THÔI
(Trần Thị Cổ Tích)
loài hoa dại tỏa hương đêm nay
theo từng bước mùa lướt nhẹ
thu mình im trong hồn cây
ta nghe lòng bỗng sang hè
có ai qua phố cho ta cầm tay
rủ rỉ vui buồn ngày vắng lời thăm hỏi
dưới hiên đời chói chang ta cúi hôn nụ tình buốt giá
thương bóng chim cuối ngày
soãi cánh lạnh đường bay
có bóng mát nào cho ta tìm về
có thảm cỏ nào cho ta gối êm
có dòng sông nào cùng ta thao thức
đêm nghe biển gào
đêm nghe đất thét
đêm nghe rừng giãy dụa hỏi ngày mai?
còn có nơi nào
còn có ai…?

BÀI THƠ CHO RIÊNG HẠ
(Huỳnh Thiên Huân)
Anh gửi riêng em một nửa mùa hè
Nơi kỷ niệm đong đưa chùm phượng vĩ
Anh lại sợ ánh nhìn tuyệt mỹ
Đêm vụng về dòng lưu bút ngày thơ
Anh gửi riêng em một nửa vần thơ
Vần ngơ ngác giữa vầng trăng trán ngọc
Nửa còn lại anh họa hình gã ngốc
Giấu một đời thành kỷ vật riêng anh
Anh gửi em một nửa tuổi học trò
Còn một nửa vẽ tròn xoe mắt biếc
Để mai lỡ anh đi xa Biền biệt
Em vẫn còn lưu luyến tuổi thơ ngây
Anh gửi em một nửa mê say
Nghe nức nở vàng rơi đêm hạ chí
Đồi dương rủ soi bên hồ Vĩnh Thủy
Để anh nằm gối mộng lại ngày xanh
“Anh gửi riêng em sương khói mong manh “
Bởi hư thực biết đâu mà lần được !?
Anh sợ ngắm tà áo dài tha Thướt
Khéo lại nghe rưng rức tuổi học trò
Anh gửi riêng em một nửa vần mơ
Cho em bay theo khung trời kỷ niệm
Nơi ray rức một lá thư màu tím
Để hoa lòng âu yếm lại đê mê
Anh kể em nghe những chuyện Lê thê
Về mưa hạ rơi nửa chừng rồi tắt
Như lúc đi qua nhau, mắt chẳng nhìn vào mắt
Nên đìu hiu xa lạ nửa phần đời
Anh gửi cho Em một nửa bóng cuộc đời
Che dịu mát bóng hình người con gái
Một nửa kia che nổi lòng tê tái
Còn tìm gì nơi dấu dáng hình qua?
“Anh gửi riêng em một khúc tình ca “
Để anh nghêu ngao thầm thì khe khẽ
Ôm đàn vuốt reo như thời trai trẻ
Rơi mấy nốt buồn trải lối tiễn tình em.

BẠN CŨ
(Vũ Văn nam)
Đứa ở đầu sông đứa cuối sông
Xa nhau cũng mấy chục năm ròng
Tình cờ gặp lại dăm ba đứa
Quán rượu bên sông chợt ấm long
Bạn xưa nhắc lại từng tên một
đứa giờ thành đạt đứa long đong
Có đứa về nằm trong đất mẹ
Có đứa năm nào vượt biển Đông
đứa giấu đời mình nơi rừng thẳm
đứa bình an với việc canh nông
Có đứa quên đời trong quán rượu
Đứa viết thơ văn trải cõi long
nhắc lại những ngày xưa thân ái
Những chiều mùa hạ những đêm đông
nhớ thuở học trò thơm giấy mực
Chí cả mai này lấp cạn song
Nhớ lúc tan trường theo bước nhỏ
Ba tên đeo đuổi một bóng hồng
Nhớ lúc bọn mình mơ thi sĩ
Đem thơ nhuộm tím cả dòng song
Nhớ ngày ném bút mơ khanh tướng
Chửa đến Tràng An nước đã ròng
Chén rượu hoàng hoa chưa kịp uống
mà sao phai nhạt hết hương nồng
Khinh cừu chiếc áo còn chưa mặc
Đã tàn giá lạnh buổi chiều đông
Nhớ khi quê mẹ tàn chinh chiến
Áo cơm che khuất mộng tang bồng
Chí trai vùi lấp theo con sóng
Mộng lớn đành chôn tận đáy sông
Ngâm câu ‘tự cổ thùy vô tử”
mà nghe thẹn đắng ở trong long
ngày xuân như bóng câu qua cửa
Dòng đời trôi chảy tựa dòng sông
Đôi lúc ưu tư lòng tự hỏi
Giấc mộng xây thành nhớ hay không
Bạn xưa bên chén rượu nồng
Nhắc bao kỷ niệm nghe lòng đầy vơi
Dòng đời vẫn nhẩn nha trôi
Tuổi thơ trôi trước mộng đời trôi theo ….

QUÊ HƯƠNG TÔI
(Vĩnh Nguyên)
Tôi yêu cánh cò bay rập rờn lưng núi
Tôi yêu cánh đồng dịu mát lúc chiều buông
Yêu những lũy tre che bờ sông im vắng
Yêu quê nhà,
mưa nắng tuổi thơ tôi.
Tôi yêu tiếng gà sau đồi khi trưa vắng
Con sông mát lành chở nước tắm đồng xanh
Êm êm tiếng ru ơi à nuôi khát vọng
Gói trọn thương yêu,
mẹ gửi những chờ mong.
Một đời gian nan mẹ chẳng thở than
Tay chai sạm màu, nuôi con lớn khôn
Mái tóc điểm sương theo tháng năm thầm lặng
Mẹ là quê hương,
là ánh sáng trong ngần.
Tôi lớn giữa bao ân tình không nói hết
Từng nhánh rau rừng, từng buổi học đầy trăng
Dẫu đi muôn nơi, lòng tôi luôn nhớ mãi
Ơi quê hương – cội nguồn yêu thương

GIỌT THÌ THẦM THÁNG NĂM
(Trần Thị Thùy Vy)
Em rót vào đáy mắt
giọt thì thầm tháng năm
cánh đồng vàng ươm nắng
câu ca bên nụ hồng
Em ướp vào sóng mắt
rì rào đêm bên anh
lời tự tình như thể
mùa yêu dành cho nhau
Ta làm đôi chim nhạn
vượt trùng khơi gió ngàn
những cánh rừng xanh thẳm
từng phố phường sang trang
Nắm tay nhau như thế
ôm chặt nhau từng giờ
đôi mắt em hiển hiện
tâm hồn thơ rất thơ

HOA PHƯỢNG
(Trương Quang Thứ)
Quen mình thầm lặng với mình
Mặc ai quên lãng vô tình lướt qua
Vươn cành lọc nắng mưa sa
Tháng năm tích tụ bừng hoa đỏ trời.
Thời gian luân chuyển dòng đời
Cánh hoa phượng thắm tàn rơi theo mùa
Lòng như nửa thực nửa mơ
Nói gì niềm nỗi bây giờ phượng ơi…
Biết xa rồi sẽ gần thôi
Ve sầu mãi vẫn khản lời gọi hoa!…

HẠ THƯƠNG..
(Việt Huỳnh)
Ve râm ran trỗi dạo khúc nhạc buồn
Phượng về rồi đong đầy bao thương nhớ
Trong vòm lá xanh có dáng hình ai đó
Lòng chợt buồn ngơ ngẩn khúc tri âm
Loang loáng dòng trôi màu tím lục bình
Gieo thương nhớ người nơi xa vời vợi
Ai bảo nhớ thương cho lòng chới với
Này mắt môi ngọt lịm chiếm hồn tôi
Để sóng tình dào dạt mãi dòng trôi
Tím hoàng hôn mang nhớ thương vời vợi
Nơi phương trời ấy có đợi chăng người hỡi
Để phượng hồng òa vỡ khúc biệt ly

DẠI KHỜ DẬY MEN
(Lê Điểm)
Mượn em một thoáng hương xuân.
nét cười dịu ngọt,
bâng khuâng đơm chồi
mượn em một ánh sao rơi
lung linh đáy mắt
đẫm
thời gian
say!
Cầm hạt nắng
vỡ
đầy tay
ta đem thế chấp những ngày cuối đông
vay
bờ môi mọng nụ hồng
gieo câu lục bát
ủ nồng trang thơ.
mi ngoan e ấp khép hờ.
chạm đêm huyền dịu
dại khờ lừng men

THÁNG NĂM VỀ
(Lê Thi)
Tháng năm về xao xuyến nỗi lòng ai
Bao kỷ niệm của một thời áo trắng
Ta cứ tưởng chôn vùi miền xa vắng
Lại trở về ray rứt một niềm riêng
Tháng năm về cành Phượng Vỹ chao nghiêng
Sân trường vắng ngày chia tay bịn rịn
Bờ môi giữ mối tình đầu giấu kín
Bao mùa yêu men nhung nhớ ngọt nồng
Hạ đã về em nơi ấy có chờ mong?
Anh lững thững như kẻ say ôm bầu rượu
Gửi một vần thơ mong Em thầm hiểu
Tháng năm về nhớ lắm một người dưng

CHO MÙA HẠ NGHIÊNG
(Lê Yên)
Có phải em nghiêng phía ngày mơ chưa đến
Với yêu thương em dệt nỗi khát khao
Hay nghiêng về ký ức ngày ấy tóc xanh nắng nhạt…
Dù nghiêng về phía nào thì lòng cũng chao chát bâng khuâng.
Khao khát yêu thương ở ngày mơ chưa đến
không dám chạm tay
Phải chăng những ngày tóc xanh nắng nhạt đã hằn rất sâu thương tổn…
Bên góc phố Sài Gòn với cơn mưa rào bất chợt
rưng rưng bề bộn
Cuộc sống… xoè tay đếm thầm giọt mưa quên chiều qua vội.
Thì thầm gửi gắm
Yêu thương cho người
cho đời
cho ngày qua nhẹ vơi
Cho Mùa Hạ Nghiêng xuống ân cần, ấm áp…
một đôi môi.

HẸN
(Mai Thu Linh)
Trăng đẹp mùa thu trăng của tôi
Ánh trăng rọi xuống chỗ tôi ngồi
Trải trên phiến đá đang nằm ngủ
Lặng trong đêm tối một mình tôi
Đã bao năm rồi đếm thu rơi
Lá vàng trải lối sầu chẳng vơi
Anh hẹn mùa thu anh trở lại
À không, người hẹn chính là tôi
Lại mùa thu nữa qua chốn này
Nhớ hoài người mãi tận chân mây
Nhớ cơn mưa đổ bên hàng dậu
Xin hẹn mùa thu tới nữa đây

HOA LOA KÈN YÊU THƯƠNG
(Thu Hà)
Tháng tư, Loa Kèn nở
Trắng nõn nà tinh khôi
Đón hè sang theo gió
Hương thơm ngát đất trời
Loa Kèn như làn môi
Nở nụ cười thân thiết
Mang giọng nói ân tình
Gợi yêu thương da diết
Em ơi em có biết
Loa Kèn đẹp như em
Dịu dàng đầy quyến rũ
Tràn ngập niềm yêu tin
Hoa cho đời đẹp thêm
Nắng tháng tư dịu lại
Không phải là rượu nồng
Mà sao lòng say mãi
Tháng tư đi vồi vội
Mùa Loa Kèn qua nhanh
Nhưng yêu thương ở lại
Thắm trong ta ngọt lành

MƯA HẠ
(Nguyễn Nguyên Phượng)
Mưa huy hoàng giăng tơ miền nhớ
Những cánh hồng ký ức chao nghiêng
Điệu tình ngân vang chào phượng đỏ
Khung trời tuổi ngọc – chốn thần tiên.
Ơi nhớ nụ đầu xao xuyến vội
Trao nhau mưòi bảy ngọt ngào như
Tóc huyền rối hay tim bối rối
Đau đáu âm xưa vọng tạ từ.
Biển đời dạt mỏi mòn cơm áo
Ta chìm trôi, em lạc phương nào
Cung hoài niệm ru mơ thuở ấy
Dấu tình thức dậy giữa chiêm bao.
Lối cũ ta về ve óng ả
Còn thươmg môi phượng đến bây giờ
Ân sủng tạ đời cơn mưa Hạ
Tóc bụi phong trần hát với thơ.
GIPHY App Key not set. Please check settings