in

ĐI ĐỌC THEO MÙA THU

Những bài thơ như phép toán đời người nơi cộng trừ nhân chia không chỉ là con số mà còn là nỗi buồn niềm vui và những ẩn số của phận người (Phép toán Cuộc đời). Những bước chân mùa thu vừa chạm đến đã tan để lại vàng úa trong ký ức và lặng lẽ trong lòng ai đó từng yêu (Hình như là mùa thu, Tháng Tám tình thu). Trên hành trình thi ca này ta bắt gặp một người đàn ông mãi đi tìm Động hoa vàng nơi từng hứa hẹn yêu thương dù biết rằng diêu bông không có thật và người xưa đã đi lấy chồng (Động hoa vàng). Bên khung cửa mờ sương một người phụ nữ lặng lẽ khóc một chút thôi giữa những trang đời mụ mẫm men say (Lặng lẽ nơi này một chút thôi) còn bên kia lối học đường vàng sắc một tà áo tím mộng mơ lại khiến mùa thu trở nên dịu dàng đến lạ (Em đi giữa mùa thu)

Tháng bảy mưa giăng kín lối lòng người đàn bà du mục ướt nhòa cả một cuộc đời (Mưa tháng Bảy). Trong nỗi nhớ quê hương mênh mang tiếng hò xưa vẫn vọng về từ bên kia bờ đại dương khiến người xa xứ bật khóc như đứa trẻ nhớ mẹ (Quê hương). Một người đàn bà chở từng mùa đam mê từng cánh hoa loa kèn trắng tinh để viết nên khúc tình sầu đã hóa đá (Người đàn bà chờ). Trong góc nhỏ ký ức luyến lưu một mùa thu cũ vẫn chưa tàn trong bước chân ai (Luyến thu) còn một cành hoa tưởng chừng vô tư cũng từng mang món nợ ân tình với sương mai nắng sớm và cả thi nhân (Đòi nợ một cành hoa)

Giữa cuộc sống bộn bề nơi cư ngụ của tình yêu không chỉ là thơ ca mà là cả sóng biển cát vàng lời gió và sắc hoa (Nơi cư ngụ của tình yêu). Một chàng trai tỉnh giấc giữa giấc mơ có thật một bài ca được vợ tưởng mộng mà hóa thật tưởng thính mà thành duyên (Bài ca được vợ). Và Huế vẫn dịu dàng với tà áo tím với lời Mạ nhẹ nhàng với Đập Đá chở trăng với những con người chờ nhau giữa nắng mưa đời thường (Thương Huế của mình).

Thi nhân bước lạc vào mê lộ một hành trình miên viễn giữa trăng đêm và đất trời đổ nát để rồi nghe gió chiều than vãn một hoàng hôn rã rời (Mê lộ). Khi hè về từ tháng sáu bụi phấn rơi theo ký ức học trò người đi xa rồi mà nẻo xưa vẫn đậm màu áo trắng Hè về từ tháng sáu. Cánh cổng thời gian khép mở giữa sân ga hoang hoải nơi mỗi hành khách mang theo một đoạn đời riêng giấu kín trong chiếc ba lô rách chỉ mong ai đó kịp đến trước khi cánh cổng khép lại (Cổng thời gian)

Tất cả những bài thơ ấy, lãng mạn có, đau thương có, hồi ức có, hy vọng có, và trên hết có trái tim người viết luôn hướng về điều đẹp đẽ nhất tình yêu ký ức và sự sống.

PHÉP TOÁN – CUỘC ĐỜI
(Lê Điểm)

Ta cộng vào mắt em những vì sao lấp lánh.
Trừ bớt rủi ro sấp ngửa kiếp người.
Tìm ẩn x, ẩn y của phương trình số phận
Trao cho em ấm áp phép khai phương
Có thể ước mơ, hiện thực là hai đại lượng tỉ lệ nghịch
Hà cớ chi mãi nhân, chia những hơn, thua, được, mất
Để đường tròn lo toan lăn theo em suốt cuộc hành trình
Tình yêu ơi xin đừng làm phép thử.
Nghiệm ngoại lai khuấy nhiễu chốn bình yên
Mọi dấu yêu dẫu nhốt vào tam giác
Vẫn gập ghềnh như đồ thị hình sin
Em hãy cùng ta chạy dọc trên trục số
Dẫn dụ buồn, đau về phía âm vô cùng
Gom góp những yếu lòng đem thế chấp
Gieo niềm tin dọc hai nhánh parabon
Cây hạnh phúc sẽ đơm hoa kết trái
Tập hợp tinh hoa lấp lánh trổ môi cười

HÌNH NHƯ LÀ MÙA THU
(hoàng chẫm)

Em đi lá cũng thôi vàng
Tưởng mùa thu chết ngỡ ngàng… bước chân
Khuất xa tầm với ân cần
Muộn màng chạm mặt mấy lần vỡ tan

Áo hoa phủ bụi thời gian
Mùa vàng nhuộm tím ngút ngàn phương xa
Thu đi còn lại mình ta
Rơi theo mùa lá… biết xa nghìn trùng

Biết đem cơn mộng ru lòng
Cho đêm chờ đợi mắt chong đèn trời
Thu xưa thả ngọn chơi vơi
Vầng trăng tròn khuyết thương lời từ ly.

THÁNG TÁM TÌNH THU
(Võ Văn Thọ)

Cái nắng hanh vàng
Tháng Tám mùa thu
Tình như khúc ru
Nhẹ nhàng sâu lắng

Tháng Tám heo mây
Ngọn gió bông đùa
Nghe tiếng chuông chùa
Vọng niềm quê xứ

Tháng Tám lắng lòng
Tình đời trống vắng
Hạt mưa, hạt nắng
Đong đầy ưu tư

Nhớ xưa tháng Tám
Cất bước lên đường
Vui buồn gió sương
Từ tạ người thân

Cuộc đời của lính
Qua bao miền quê
Thức tỉnh cơn mê
Tình buồn xa ngái

Thu nay lại đến
Bao việc lo toan
Nhớ bờ vai ngoan
Một thời mộng ước…

Động Hoa Vàng
(Hàn Tuấn)

Anh đi tìm động hoa vàng
Đã bao mùa nhỉ, hỏi nàng biết không
Làm gì có lá diêu bông
Thế mà nàng bỏ lấy chồng chàng ơi …

Động hoa vàng chẳng tới nơi
Vàng trong ánh mắt một thời yêu thương
Hạ về bao nỗi vấn vương
Vàng theo ngày tháng con đường ai qua

Tình kia còn nhớ màu hoa
Vàng phai mấy nữa nhạt nhoà bóng ai
Động hoa vàng nắng chưa phai
Tình anh trao gửi dặm dài đa mang!

LẶNG LẼ NƠI NÀY MỘT CHÚT THÔI
(Quỳnh Tiên)

Gọt nắng phá tan tảng màu u ám
Ảo giác loang mờ sương khói mênh mông
Mắt em thu gờn gợn làn nâu thẩm
Cánh tơ mềm hoa lượn múa bên song

Con đường vắng chở cồn cào men sóng
Vọng tiếng đàn phiên khúc cũ xuyến xao
Gác cuộc tình những mùa thu say nắng
Mụ mẫm trang đời bùa ngải muội mê

Tiếng hát mỏng manh gió lười không thổi
Lá hồn nhiên kể chuyện tình dang dỡ
Khép hờ trái tim thèm ôm góc tối
Lặng lẽ nơi này khóc một chút thôi

Về đi…về đi thu vàng dẫn lối
Mưa dầm tháng tám rải tiếng đàn đau
Bóng vỡ nát gương trăng chìm chờ đợi
Hương bưởi chiều nay trắng mọng thơm lâu

Mãi chờ nhau tuổi biếc đã chuyển màu
Bóng câu hờn xin lỗi mắt môi xưa
Niềm riêng giấu chặt thu vùi lửa tắt
Sợi buồn tóc giận bạc trắng đong đưa.

EM ĐI GIỮA MÙA THU
(Thuongvannguyen)

Thu về mùa lá rụng
Làm vàng lối em đi
Xòe bàn tay em hứng
Giọt sương rơi dịu mềm

Trên đường em đến lớp
Tà áo tím nhớ thương
Thu về theo chân bước
Áo tím hoa trên đường

Ánh vàng khoe buổi sáng
Anh ngỡ trăng lưỡi liềm
Giọt vàng rơi trên tóc
Lấp lánh làn môi em

Cho hồn anh lặng lẽ
Tìm về chốn thiên thai
Anh bàng hoàng ngơ ngẩn
Ôm mùa thu vào lòng.

MƯA THÁNG BẢY
(Võ Miên Trường)

Người đàn bà
Rót đêm tràn nước mắt,nhặt mình khi mưa nhoà tím phố
Du mục cuộc người dâng hiến kiệt cùng xanh
Gió khát mê cuồng cong vênh tầng mây thấp
Mưa lún mùa
Mưa rát mặt…và mưa
Tháng bảy mưa, lòng khuya cạn
Áo lụa phai hương
Ẩm ương ngõ hẹp

Người đàn bà…
mưa hoàng hôn bối rối
Chạng vạng mưa tràn
Lênh loang nhớ trượt ngang
Người đàn bà xô dọc
Bấu víu đêm thắp lửa hong giấc buồn yên vị
Tháng bảy lênh đênh mưa
mềm như thể…

QUÊ HƯƠNG
(Tố Mai)

Quê hương – tiếng gọi thân thương
Ngàn trùng xa cách tuyết sương mỏi mòn
Bao đêm tỉnh giấc mơ mòng
Ngó về quê mẹ đôi dòng lệ rơi

Mưu sinh lạc bước xứ người
Tóc xanh xưa đã sương phơi mái đầu
Nhớ quê tâm khảm úa nhàu
Xốn xang trong dạ buốt đau câu hò…

Hò ơi! Ơi hò!
“Thò tay mà ngắt ngọn ngò,
Thương em đứt ruột, giả đò ngó lơ”
Hoàng hôn nhuộm tím câu thơ
Vàng lườm nỗi nhớ giăng tơ nỗi sầu

Dù đi đâu, dẫu bao lâu
Hương rơm mùi rạ thẳm sâu tâm hồn
Quê nhà cha nhớ mẹ mong
Gốc đa bến nước ngóng trông bóng người

Thuyền ai thấp thoáng ngoài khơi
Ghé cho tôi gửi ngàn lời yêu thương
Xa xa tiếng vọng quê hương
Hồn quê tình đất vấn vương một đời./.

NGƯỜI ĐÀN BÀ CHỜ…
(Phạm Thị Diệu Thu)

Trên con phố tàn thu
Có một người đàn bà chở từng mùa đam mê ngang phố
Những đóa loa kèn trắng tinh nghẹn nở
Người xưa không về, nát cả giấc mơ hoang.

Có một người đàn bà mơ mộng và đa đoan
Kể chuyện bằng thơ và vá víu bầu trời trên từng hàng cúc nhớ
Gói ghém niềm thương anh trên từng dòng duyên nợ
Nghẹn đắng trong tim ký ức năm nào.

Người ta cứ đi qua nhau, bỏ lại môi hôn, nỗi nhớ, cồn cào
Lãng quên người đàn bà ngày đêm trải lòng mình qua từng con chữ
Và đếm những mùa duyên cũ
Cho nỗi buồn xưa từng thổn thức tim gầy.

LUYẾN THU
(Nguyễn Văn Khanh)

Gửi một chút tình trên phố cũ chiều thu
Thuở hai đứa bên nhau chiều nhạt nắng
Gửi chút luyến thương về mùa thu xa vắng
Chiếc lá vàng rơi miên man giấc mơ tình…

Thu nay về phố cũ vẫn lặng thinh
Mưa rả rích không gian chiều tím thẫm
Biết chăng em anh âm thầm phố vắng
Nhặt chiếc lá thu trên lối cũ năm nào!

Chiều thu buồn hiu hắt gió lao xao
Trời se lạnh đông sắp về,có lẽ?
Con phố xưa giờ quạnh hiu em nhé
Còn lại chăng dư âm của ngày xưa!

Thu chợt về rồi lặng lẽ bước đi
Ta cũng thế tuổi xuân thì vụt mất
Ngày tháng cũ giờ còn đây kỷ niệm
Phố vắng chiều thu anh ngơ ngác kiếm tìm…!!!

ĐÒI NỢ MỘT CÀNH HOA
(Nguyễn thị Xuân Mãn…)

Những nụ hoa mới nở
Rực rỡ cả trời thơ
Lung linh và toả ngát
Hoa ơi..hoa đã nợ

Một chút ánh mặt trời
Khi bình minh rạng ngời
Chiếu tia nắng nồng ấm
Là tặng hoa sức sống

Hoa cũng đã nợ thêm
Những giọt sương êm đềm
Trong đêm khuya thanh vắng
Mang nặng những niềm tin

Và hoa cũng nợ tôi
Những vần thơ viết vội
Ngây ngất nụ hoa tươi
Khi hoa đẹp tuyệt vời

Nhưng mà thôi hoa nhé
Chỉ là đùa đó thôi
Vì hoa đẹp tinh khôi
Cho đất trời mở hội
Như mùa Xuân muôn nơi

Cảm ơn hoa đẹp nhé

NƠI CƯ NGỤ CỦA TÌNH YÊU
(Nguyễn Thị Kim Thoa)

Nơi cư ngụ của tình yêu
thơ ca và thấu cảm
trăng sao và mây trời
sóng biển và cát vàng
mỗi một bước em đi
hoa nắng đan chen màu gấm vóc
lời anh hát, gió biển reo gọi mây nhà
hạt sương mai, gió bấc vẫn ấm nồng
thì thầm môi anh những vần thơ êm ái.

Nơi cư ngụ của tình yêu
lời sóng dâng màu bạc trắng
lời gió xuân về thỏ thẻ
lời nắng vàng ấm bàn tay
lời hoa tím ngẩng đầu chào hỏi
lời cỏ xanh xao xuyến
lời chim hót bài ca lạ.

Ôi! nơi cư ngụ của tình yêu
hỡi thơ ca và thấu cảm.

BÀI CA ĐƯỢC VỢ
(Nụ Vũ- Nam Định)

  Nhà em ở cạnh dòng sông.

Chiều chiều qua bến áo hồng thấy em.
Thướt tha tuổi mới trăng tròn.
Bao chàng mơ ước mỏi mòn có em.

 Thế rồi một buổi chiều đông.

Gió hiu hiu thổi bên sông sang đò.
Gặp em cô gái mộng mơ
Má hồng ửng đỏ thẫn thờ nhớ ai.

  Đánh bạo tiến lại tỉ tê.

Với vài câu thính rằng mê cô nàng.
Ngỡ ngàng em thỏ thẻ rằng.
Chờ anh chờ mãi bao trăng vẫn chờ.

 Trời ơi tôi có phải mơ! 

Hoá ra từ trước em chờ mỗi tôi.
Trúng số thật là không ngờ.
Cái thằng ế vợ mà giờ được em.

Tôi về thưa với thầy me.

Trầu cau dạm hỏi đem xe rước nàng.

THƯƠNG HUẾ CỦA MÌNH
(Nguyễn Hằng)

Thương Huế! Huế đẹp long lanh
Núi non sông nước Hoàng Thành cổ xưa
O nớ nhỏ nhẹ dạ thưa !
Còn thương vì bởi nắng mưa hao gầy

Thương ghê tiếng Mạ tròn đầy
Gánh hàng rong ruổi đó đây mời chào
Tam Giang sóng vỗ lao xao
Hương sen ngan ngát lối vào Tịnh Tâm

Thương chiều Đỉnh Ngự mưa giăng
Đò xuôi Đập Đá chở Trăng qua Cồn
Thương O còn vẫn cô đơn
Chờ ai hứa hẹn sớm hôm trao tình

Thương răng? cho hết Huế mình
Huế thơ mộng lắm! Bao vinh hiền hòa
Bãi Dâu sầm uất giao thoa
Hàng hoá trao đổi món quà chợ đêm

Thương về Xứ Huế êm đềm
Áo dài tím Huế mượt mềm lòng ai
Tóc thề Nhỏ xoã ngang vai
Người đi xa Huế ,nhớ hoài Huế ơi!

MÊ LỘ
(Dư Đằng Duy)

Trăng đêm buông màu vàng lắc lay
Sương giăng màn đục mịt mờ mây
Trông một lối về phương mãi đợi
Ta chờ ai đây mơ ai đây

Đường thiên cơ đá lở đất mòn
Ta rong trời tây qua trời đông
Vong lưu dấu thiên di tàn tích
Chướng mùa bước mê lộ lòng vòng

Rồi vĩnh biệt mấy lần ảo mộng
Ra đi theo con nước xa nguồn
Sông hoang trời phế đời trăm ngả
Nghe gió chiều than vản hoàng hôn

Bụi hồng cồn nọ dặm hắt hiu
Nghe sầu tuôn chảy bay lá chiều
Non nước ba đào đêm mất ngủ
Con mắt đầy sương khói cô liêu.

HÈ VỀ TỪ THÁNG SÁU
(Thanh Trắc Nguyễn Văn)

Hè về từ tháng sáu
Bụi phấn lặng lờ rơi
Mắt em chừng vời vợi
Giảng đường rồi xa xôi.

Hè về từ tháng sáu
Sân trường lất phất mưa
Bâng khuâng hồn hai đứa
Bơ vơ gió cuối mùa.

Hè về từ tháng sáu
Náo nức một mùa thi
Lặng trao chùm phượng vĩ
Áo trắng ngày ta đi.

Hè về từ tháng sáu
Mực tím dần phôi pha
Ngậm ngùi lên hoa lá
Nẻo xưa nắng nhạt nhòa.

CỔNG THỜI GIAN
(Nguyễn Thị Phụng)

Vé qua cổng thời gian là một tập hành trình
Ngổn ngang sân ga đêm ngày túi bụi
Dọn hết tâm tư phơi trần nắng dọi
Chiếc áo dẫu sờn mặc sương gió hùa nhau

Cổng thời gian chênh lệch múi giờ
Từ ga ngày chuyển đêm hay ngược lại
Cái dấu ấn đặt trong ba lô treo trên vai hụt hẫng
Chỉ đôi mắt phơi bày người soát vé giả lơ

Giấu một phận người trong góc hôn mê
Chập chờn đêm sân ga chật ních
Hỗn loạn những bàn chân đen trắng
Tựa tóc trên đầu lẫn lộn trắng đen

Tiếng còi ga đêm lầm lũi kéo dài
Cứ bám chặt đường ray vì tay người níu kéo
Cổng thời gian ga ngày không nỡ nào đóng vội
Đã quá quen đón chờ dẫu chỉ một người sao!…

What do you think?

Written by Vietnampoetry

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

GIPHY App Key not set. Please check settings

THƠ HÀ VŨ GIANG CHÂU

Thơ Quang Bình