in

CHUYẾN TÀU TÌNH GỌI TÊN EM

Người đàn ông ấy đang sống trong những ngày tháng đẹp nhất của tình yêu khi trái tim không còn là một vùng đất khô cằn mà trở nên mềm mại như sương mai chạm lá. Anh yêu một cách tự nhiên, dịu dàng, như thể tình yêu đã ở sẵn trong máu thịt mình từ rất lâu, chỉ chờ một ánh nhìn, một nụ cười để bừng nở. Mỗi sớm thức dậy, anh mang theo hình bóng người thương như mang một nắm ánh sáng trong lòng bàn tay, soi rọi cả những góc khuất âm thầm nhất của đời sống. Tình yêu khiến anh viết ra những câu thơ không cần tô vẽ, không cần hoa mỹ, chỉ cần chân thật như chính những gì anh đang cảm thấy, một sự say đắm không phô trương, một hạnh phúc không ồn ào. Anh nhìn đời bằng đôi mắt dịu lại, mọi thứ bỗng chậm hơn, sâu hơn, như thể anh muốn kéo dài từng khoảnh khắc để ghi nhớ. Người phụ nữ trong anh không phải một giấc mơ mơ hồ mà là sự hiện diện rõ ràng, sống động, khiến trái tim anh chạm được vào điều kỳ diệu của sự sống: được yêu và biết mình đang yêu. Anh không mong giữ lấy tình yêu bằng cách níu kéo, mà chọn yêu như dòng suối chảy, lặng lẽ nhưng đầy nội lực, không dừng lại cũng không mất đi. Có lẽ vì thế, từng ngày với anh đều trở nên đáng sống, từng chiều trôi qua đều mang sắc hồng của hy vọng. Và trong miền thơ anh viết, tình yêu ấy vẫn đang tiếp diễn, vẫn thầm thì bằng một nhịp điệu dịu dàng của niềm tin và sự cảm thông, không còn khoảng cách giữa người viết và người được yêu, chỉ còn một thế giới tràn đầy sự dịu dàng mà anh hằng mong gìn giữ.

+++++

RU EM
(Nguyễn Ngọc Giao)

Ru em vào giấc ngủ
Bão tình thổi đời ta
Trăm năm nằm yên đấy
Cho ta biết thật thà

Đêm nay trời không sáng
Nên đời mãi mênh mang
Ta đi tìm quên lãng
Trong xót xa ngỡ ngàng

Em ơi! Còn hay mất
Nụ hôn đầu anh trao
Xưa kia lời em hứa
Hóa thành giọt chiêm bao

Đôi ta là bóng nắng
Chao nghiêng giữa cuộc đời
Trên tay cầm cay đắng
Anh trao hết phận người

Ru em lời hấp hối
Ru em mỏi đời ta
Ru em tình gian dối
Ru em hết thật thà

Thôi ta rời nhau nhé
Đường tắt bến hẹn hò
Anh con thuyền nhỏ bé
Chở bầu trời ngu ngơ…

++++

CHIỀU VÀ TÔI
(Ngọc Giao)

Ráng chiều nhuộm sắc vàng rươm
Lòng ta ai rán mà ươm nắng chiều
Câu thơ nhốt kín bao điều
Trái tim ơi nhé đừng khều vết đau

Đêm nay ngồi rót chiêm bao
Cạn chung tình lỡ mà đau xé lòng
Buồn ơi! Cười với ta không
Cho ta được thấy trong lòng đầy vui

Vì sao buồn chẳng được mời
Mà mi cứ đến lại ngồi đâu lưng
Nơi phương xa ấy nghìn trùng
Có nghe mưa hát tình chung lỡ làng

Đêm nay trăng cũng thôi vàng
Nắng đâu về nữa mà lang thang tìm
Chỉ vầng trăng khuyết lặng im
Tên em khuất dạng giữa miền hư vô

Trăm năm tình mãi còn mơ
Ngàn năm mòn mắt vẫn chờ đợi nhau…

+++++++

VỀ QUÊ
(Ngọc Giao)

Giả từ mạng ảo ta về
Sống đời hiện thực làng quê yên bình
Sáng nhìn ngọn lúa lung linh
Chiều un bếp lửa đượm tình quê hương

Dừa xanh rợp bóng bên đường
Dòng sông lượn khúc chiều vương nắng hè
Xa xa thoáng hiện lũy tre
Chân quê thôn nữ nón che ngang mày

Nhẹ nhàng từng bước khoan thai
Ngẫn ngơ du khách thở dài mộng mơ
Sáo diều cất cánh tuổi thơ
Lòng không vướng bận giấc mơ hảo huyền

Trăng soi bóng nước con thuyền
Túi thơ bầu rượu ưu phiền tránh xa
Hỏi người ai sẽ cùng ta
Sống đời bình dị ngôi nhà tình nhân

Về quê giặt sạch lương tâm
Ở chi phố thị uốn thân thành gù
Chen chân vào chốn ngục tù
Tỉnh ra cơn mộng phù du kiếp người…

+++++++

CÓ LẼ NÀO
(Nguyễn Ngọc Giao)

Em hỡi! Bây giờ mưa đến chưa
Mà sao trăng lạnh đã bao mùa
Anh vẫn đi về qua ngõ vắng
Đếm từng chân bước xưa ước mưa

Em hỡi! Chiều nay nắng có phai
Tóc huyền em thả nhánh sông dài
Còn nghe thương nhớ đầu ngọn gió
Lệ buồn chợt nhỏ ai nhớ ai

Đã lỡ bao mùa trông ngóng mong
Người đi xa mãi nhánh sông lòng
Đêm nay trăng ngủ bên thềm vắng
Chợt bóng em về trong mắt trông

Có lẽ nào em chẳng hiểu anh
Một trời thương nhớ đọng long lanh
Dù mai em xa về biển bắc
Tình vẫn thơm nồng xanh mãi xanh

+++++++

TÌNH KHÚC MUỘN
(Nguyễn Ngọc Giao)

Em ơi! Tình đã lên ngôi
Nhìn nhau mắt liếc đôi môi nồng nàn
Gió Xuân lồng lộng không gian
Em khoe áo mới dịu dàng dáng đi

Với anh lòng cũng dậy thì
Đêm qua anh gởi tình đi không về
Âm vang khúc hát hẹn thề
Con tim gõ nhịp cơn mê thật thà

Dấu yêu xin bước chân qua
Cho anh dạo khúc tình ca muộn màng
Hứa đi em hãy hứa rằng
Đưa nhau vào chốn không gian dịu kỳ

Mênh mang đời hé môi ghì
Nụ hôn ai gởi dậy thì đam mê
Hồn ta thức giấc hẹn thề
Nhịp tim thầm đợi lối về chưa qua

Nắng vui nắng trải hiên nhà
Gọi tên người với lời ca dịu dàng
Lối yêu còn đó ngập tràn
Trái tim thầm mộng địa đàng lỡ ghi…

+++++++++

CÕI HÔN MÊ
(Nguyễn Ngọc Giao)

Em về tựa nhánh sông khô
Nương tà áo mộng bên bờ thực hư
Mượn em đôi mắt mỏi nhừ
Cất làm kỷ niệm thủa từ vắng nhau

Đêm qua trở giấc chiêm bao
Phải chăng thượng đế giấu vào hồn anh
Ngủ đi em giấc mộng lành
Trăm năm một cõi vẫn xanh cuộc tình…

SOI TRĂNG
(Nguyễn Ngọc Giao)

Người đi xếp áo thủy chung
Hồn ta vạt lụa còn chùng nếp nhăn
Đêm đêm soi ánh đèn trăng
Ta như chú Cuội ngàn năm vẫn khờ…

++++++++

CHUYẾN TÀU CÔ QUẠNH
(Nguyễn Ngọc Giao)

Anh con tàu mòn mỏi
Ì ạch phía sau em
Sân ga đầy cát sỏi
Cuộc tình đợi dài thêm

Màn đêm buông hiu hắt
Bánh sắt nghiêng lối mòn
Không tròn câu son sắc
Nên nốt nhạc buồn hơn

Sân ga chiều lạnh lẽo
Reo vang mấy hồi còi
Người xa ta bạc bẽo
Đêm trải trắng hồn tôi

Người ra đi dịu vợi
Ta lầm lũi bước mau
Còn chi mà chờ đợi
Biết tìm em nơi đâu

Ngàn dâu xanh thăm thẳm
Mắt nhắm buổi chiều tàn
Mảnh linh hồn ướt đẫm
Cuối mặt khóc ngỡ ngàng…

+++++++

GIỌT BUỒN
(Nguyễn Ngọc Giao)

Trưa về nắng đổ hàng cây
Người tan buổi dạy cầm tay học trò
Bước đi lòng những đắn đo
Thương người quá đỗi ta chờ qua ngang

Sao người cúi mặt ngỡ ngàng
Cho lòng ta chết giữa hàng sầu đông
Hôm nay người bước thong dong
Dặm trường thiên lý má hồng biệt tăm

Nhẹ nhàng từng bước xa xăm
Đi vào cõi nhớ nguyệt trầm lệ rơi
Giọt buồn nhỏ xuống em ơi!
Vành khăn sô xếp trao lời biệt ly

Uyên ương gãy cánh chim di
Tiếng kêu não nuột
sầu bi đọa đày
Bỏ anh ở lại chốn này
Trần gian một bóng chân mây lững hờ

Lật trang nhật ký tình thơ
Xanh xao dòng chữ những tờ giấy xưa
Nỗi buồn rụng trắng đêm mưa
Thiếu em chăn chiếu cũng vừa ly hôn

++++++

ĐÀ LẠT TRONG TÔI
(Nguyễn Ngọc Giao)

Anh đến đây rồi em ở đâu
Cao nguyên gió lạnh phủ mây sầu
Hàng thông hiu hắt reo trong gió
Gợi nhớ những ngày ta có nhau

Đà Lạt bây giờ vắng bóng em
Đâu bờ tóc rối phủ vai mềm
Êm đềm ánh mắt đan tay nhỏ
Em hồn phảng phất quyện vào đêm

Mưa phùn Đà lạt ướt câu thơ
Trăng khuya khuất dạng dưới sương mờ
Ngàn hoa ủ dột trong băng giá
Để phố bơ vơ bước thẫn thờ…

Hoàng hôn rụng xuống cuối chân mây
Cánh nhạn kêu sương ở chốn này
Lẻ bước lang thang chiều giá lạnh
Tìm nhau bao thuở được xum vầy…

What do you think?

Written by Vietnampoetry

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

GIPHY App Key not set. Please check settings

TỪ CÁI MƠN ĐẾN TRÁI TIM NGUỜI MẸ