Trong mạch thơ của Trương Chí Thảo, người đọc như bước vào ký ức quê nhà đượm tình trong Thú Điền Viên, nỗi hoài niệm khắc khoải trong Tìm Lại Đêm Sài Gòn và Nhớ Sài Gòn, rồi lắng lại trong không khí giao hòa thi ca của Liên Hoan Thơ Ca Ba Miền – Huế. Những bài thơ này không đơn thuần là hồi tưởng hay cảm hoài, mà là một chuỗi đối thoại thầm lặng giữa quá khứ và hiện tại, giữa con người với cuộc đời để mỗi chặng dừng là dấu thời gian được soi chiếu bằng ánh sáng nội tâm sâu lắng.
Thú Điền Viên đua ta đến miền nông thôn thanh bình, nơi tiếng gió, tiếng côn trùng hòa điệu cùng tâm hồn an trú của người từng dạn dày phong trần, nay tìm về mái nhà xưa để “vui cùng không khí xóm làng tương thân”. Thơ ông là sự hóa giải: “Danh một thuở làm dân vạn đại”, nhẹ buông phiền lụy để sống trọn với điều giản dị nhất, gia đình, hàng xóm, và cơn gió quê thổi qua bóng cây chiều.
Tuy nhiên, khi bước sang Tìm Lại Đêm Sài Gòn và Nhớ Sài Gòn, Trương Chí Thảo không còn là người ung dung giữa thiên nhiên mà là một kẻ lữ hành cảm xúc giữa đô thành cũ của thuở cơm áo lất lay trong thời chiến. Thành phố không còn nguyên vẹn, người xưa đã vắng, thời thế đổi thay. Những bài thơ này chất chứa cả nỗi đau và lòng biết ơn: Nợ ơn nơi chốn đã nâng bước, và vẫn không thôi khát vọng vượt lên nghịch cảnh để đưa thuyền đời giông bão vượt qua.
Đến với Liên Hoan Thơ Ca Ba Miền – Huế, thi sĩ đưa ta trở lại với những hình ảnh giàu sắc màu văn hóa dân tộc. Ở đó, nhịp trống, tà áo tím, bài thơ, giọt mưa – tất cả như một bản hòa ca giữa đất trời, giữa nghệ thuật và lịch sử. Ông kể về mẹ, về miền đất cuối trời Cà Mau, về dòng phù sa mở cõi – như thể mỗi câu thơ là một nhịp thở nối dài sự sống quê hương qua ký ức và hiện thực.
Phong cách thơ của Trương Chí Thảo dung dị, chân thành nhưng không đơn sơ. Ông kết hợp nhuần nhuyễn giữa tự sự và trữ tình, giữa hồi ức và chiêm nghiệm, khiến mỗi bài thơ như một mảnh đời được sống lại – đầy cảm xúc nhưng vẫn giữ được nét vững chãi, điềm nhiên. Có lẽ, triết lý sống thấm qua từng dòng thơ ông chính là: “Thà chấp nhận bôn ba khuấy đảo – Đưa thuyền đời giông bão vượt qua” – một thái độ sống đầy bản lĩnh và yêu thương, luôn hướng về cội nguồn như một ngọn đèn không bao giờ tắt trong tâm khảm người xa xứ.
THÚ ĐIỀN VIÊN
(Trương Chí Thảo)
Đêm nghe tiếng côn trùng hợp tấu
Gió vi vu điệu sáo trầm tư
Lắng nghe đâu đó hình như
Âm ba xao động vọng từ bến sông
Thuyền xuôi mái giữa dòng nước biếc
Trôi mãi trôi biền biệt chân mây
Lững lờ qua khắp đó đây
Bao nhiêu bờ bến nơi nầy nẻo kia
Chung dòng chảy nhưng chia nhiều ngã
Từng đoạn qua bên lở bên bồi
Mặc tình nước vẫn cứ trôi
Như ta cuối bể chân trời nhiều năm
Nên ngày ấy xa xăm vọng tưởng
Khung trời xanh bốn hướng ruộng đồng
Gió quê thổi nhẹ mát lòng
Con đường đất nhỏ chạy vòng bóng cây
Nay thỏa nguyện về đây quê cũ
Hưởng đoàn viên thê tử họ hàng
Gác đời phiền lụy đa mang
Vui cùng không khí xóm làng tương thân
Danh một thuở làm dân vạn đại
Chỉ cần phân phải trái thị phi
Ung dung tâm chẳng sân si
Nhẹ điều oan trái rũ đi lụy phiền
TÌM LẠI ĐÊM SÀI GÒN
(Trương Chí Thảo)
Đêm Sài Gòn ngao du nhớ lại
Nơi một thời gắn bó bao năm
Phố đông vui đèn màu sáng chói
Kỷ niệm xưa giờ đã xa xăm
Tìm lại chút dư hương thời cũ
Đã chôn vùi dưới lớp bụi tro
Đứa con gái sinh Điện Biên Phủ
Giờ trở về thành phận nhà quê
Mẹ, Dì, Con ngẩn ngơ Quận Nhất
Nơi gia đình quần tụ chung vui
Ông Bà thì từ lâu đã mất
Qua đường Điện Biên Phủ bùi ngùi
Biệt thự xưa, người miền ngoài ở
Đường một chiều sao bỗng ngược xuôi
Người năm cũ bồi hồi đứng đó
Ánh đèn nào soi tỏ đơn côi
Đã mất đi một thời tươi đẹp
Giông tố qua đè bẹp tương lai
Năm đứa con sinh thời trái kiếp
Góp mặt đời lỡ nhịp trần ai
Trong nghịch cảnh vẫn hoài phấn đấu
Cố luyện rèn theo dấu Mẹ Cha
Thà chấp nhận bôn ba khuấy đảo
Đưa thuyền đời giông bão vượt qua
NHỚ SÀI GÒN
(Trương Chí Thảo)
Cả một thời thanh xuân trơ trọi
Gượng đứng lên giữa đất đô thành
Sài Gòn sẵn lòng không từ chối
Những chàng trai tỉnh lẻ nương thân
Ta đứng chông chênh phận ngụ cư
Tương lai tuổi trẻ thật mịt mù
Cơm áo lất lay trong thời chiến
Vẫn được cưu mang chẳng chối từ
Nợ ơn nơi chốn đã nâng bước
Giúp cho đứng vững giữa cuộc người
Cũng là chỗ thành gia lập thất
Bốn đứa con góp mặt với đời
Hôm nay vợ con thăm lại Sài Gòn
Trời không mưa đêm đèn sáng choang
Người xe vẫn quần là áo lượt
Như một thời hoa lệ huy hoàng
Trong bể dâu thành phố thân thương
Đã đổi thay từ những con đường
Năm mươi năm bao mùa mưa nắng
Vết tích ngày xưa vẫn vấn vương …
Ta từ chốn đại dương thăm thẳm
Về Sài Gòn đỏ thắm băng cờ
Chân chếnh choáng mắt mờ xây xẩm
Gượng đứng lên bước chậm … về nhà
LIÊN HOAN THƠ CA BA MIỀN – HUẾ
(Trương Chí Thảo)
Đêm liên hoan rực rỡ sắc màu
Chút thi vị mưa Huế vùng cao
Không đẫm ướt chỉ vừa đủ mát
Nhạc hợp hòa tình khúc giao nhau
Trên sân khấu muôn màu sắc tộc
Bừng sáng lên gấm vóc non sông
Tiếng trống đêm bập bùng ánh lửa
Soi núi rừng trăng giữa mênh mông
Khúc trầm lắng theo dòng Quan họ
Nón quay thau yếm đỏ má hồng
Miếng trầu cây hương nồng gắn bó
Đẩy đưa tình theo gió trên sông
Đoàn Phù Sa góp cùng mưa Huế
Nhạc và Thơ như kể chuyện xưa
Tà áo tím đồng đưa gió bể
Nón bài thơ che đỡ giọt mưa
Kể về Mẹ nhiều chưa nói hết
Thơ và ca tiếng hát biển trời
Mẹ Việt Nam một thời tang tóc
Như cánh cò khổ nhọc dòng trôi
Từ Cà Mau là nơi đất cuối
Biển kề rừng tiếp nối khai hoang
Dựng cuộc sống bên ngàn gió nổi
Trên bãi bồi mở cõi Phương Nam

GIPHY App Key not set. Please check settings