CÓ & KHÔNG
Chẳng có gì ở đây
Một tâm hồn đang bị đông cứng cùng những câu thơ rối như tơ
Những sợi tơ không hẹn ngày dệt thành bất cứ thứ hình hài nào đẹp, xấu
Để không bị nặn thành bồ hòn hay bị bóp méo thành củ ấu
Có chăng chỉ là những hình dung theo những hy vọng đã từng…
Chẳng có gì buộc ràng khi ta ở hai phía Người Dưng
Cách chỉ vài bước chân mà e dè bước qua vì những hồ nghi cản lối
Đâu có gì chắc chắn sau nụ cười tưởng chừng rất thật, mà ánh mắt dọc ngang điều giả dối
Đâu phải nhìn nhau miệng ngọt xớt vài lời yêu, mà khi quay lưng không chát chua rủa xả nhau hàng loạt những ngôn từ
Chẳng có điều gì gọi là “Hình Như”
Khi bộ mặt nạ trơn tru được lột trần khoe trọn dung nhan gai góc
Khi những nụ cười bao dung dịu dàng vừa cho đi, thì nhận về ngỡ ngàng tràng tiếng khóc
Có được vài bài học trưởng thành, mà không thể lấy lại bộ niềm tin…
Có hoàng hôn thì sẽ có bình minh
Khi chúng ta biết thấu hiểu và không chối từ thực tại
Rằng có lớn khôn thì phải đi qua những ngày rồ dại
Có bị phụ vong thì mới mới không đành đoạn tổn thương người…
Chẳng có thứ gì trọn lành hay mãi mãi xanh tươi
Có những câu thơ không thể sống từ những ngôn từ đã chết
Có những câu thơ không thể chết dù những ngôn từ được chọn làm đoạn kết
Liệu một tâm hồn sau khi rã đông có tiếp tục hiện sinh bên những sợi tơ thơ không còn rõ hình hài?
TRĂNG NGỰ VƯỜN XUÂN
Trăng vàng khóm cúc
Trăng ngụ nhành mai
Đêm xuân gió nhẹ
Hương đùa qua vai
Ta im tiếng thở
Nghe xuân trở mình
Nghe bao dang dở
Đợi giờ tái sinh
Từ trong tịch lặng
Giọt sương vừa rơi
Giọt ngộ vừa tụ
Từ điều chơi vơi
Trăng loang thềm đá
Trăng tan đáy hồ
Vườn xuân động đậy
Gió đùa lá khô
Nụ thơm vừa hé
Ngời lên vườn trăng
Từ bi vừa ghé
Từ điều ăn năn
Tàn trăng trời sáng
Ngày neo mùa tươi
Vườn xuân đầy nắng
Người neo mùa vui
Màu trăng còn mới
Từ trong hồn hoa
Mùa xuân vừa tới
Từ bài hoan ca
GIỌT SƯƠNG ĐẾN MUỘN
Trời còn đứng gió
Hoa ngừng đưa hương
Phía đêm hoang hoải
Chờ những giọt sương
Đời ta tỉnh thức
Bao lần chưa nên
Bán mua được mất
Khóc cười nhớ quên
Đêm khan tiếng thở
Hạt khô cựa mầm
Ta nghe dang dở
Dìu nâng lạc lầm
Đêm khua gió nhẹ
Trời mờ hơi sương
Chồi non bập bẹ
Những điều dễ thương
Ai gieo tỉnh thức
Vào hồn giọt sương
Ta làm lá cỏ
Nhẹ nhàng tựa nương
Gió khua hương động
Vào đêm vô thường…
ÁO ĐỎ ANH THƯƠNG
Anh rằng: áo đỏ anh thương
Mà anh chỉ sợ ẩm ương ái tình
Em rằng: thương ghét tại mình
Đừng ăn trái cấm, rồi rình bỏ đi
Dẫu rằng mây gió vô vi
Trái tim máu nóng có khi nguội ngầm
Áo đỏ tươi áo đỏ bầm
Anh thương cho dẫu lạc lầm vẫn thương?
Những lời thề thốt tơ vương
Thu rơi xác lá ngập đường nhớ quên
Phụ vong ai dễ bắt đền
Ngày cô áo đỏ thác ghềnh bình yên?
NGÀY NÀO EM CŨNG LÀ ĐÀN BÀ
Ngày nào cũng là ngày của đàn bà
Đâu riêng gì là ngày tám tháng ba
Ngày nào thì đàn bà cũng muốn
Cuộc đời mình tươi đẹp như đóa hoa
Ôi em sợ đi qua những ngày lễ
Những nỗi buồn đi qua đâu có dễ
Giá như trăm hoa có một màu
Trăm đàn bà như nhau đều ngạo nghễ
Có những góc khuất trong cuộc đời
Những người mẹ người bà luôn kém tươi
Những cô chị cô em còn lam lũ
Có biết gì về hoa hay son môi
Có những người vợ như hũ mắm
Cay đắng nhọc nhằn đâu ai ngắm
Bên những người chồng như con khô
Mắm khô cũng phiền đời nhau lắm
Và thế thời gian cứ thế trôi
Đâu bạc, vàng và đâu than, vôi
Giá như mỗi ngày người ta hiểu
Chăm chút vì nhau mới đẹp đời
Em sợ đi qua những ngày lễ
Buồn vui đảo ngược đâu có dễ
Trăm người phụ nữ như trăm hoa
Ngày nào thì cũng làm đàn bà

bìa tập thơ sắp ra mắt của nhà thơ ĐOÀN THỊ DIỄM THUYÊN
GIPHY App Key not set. Please check settings