in

GIỮA LƯNG CHỪNG THƠ VÀ NHỚ

Như khi ta bất chợt bắt gặp một buổi chiều nghiêng nghiêng bóng nắng, lòng chùng xuống bởi một âm thanh cũ kỹ vọng về từ bên trong, những câu thơ trong chùm này giống như cánh cửa nhỏ, tiếng mưa không chỉ rơi trên mái hiên mà còn rơi vào tâm trí xao động cả mùa tuổi trẻ. Đôi khi chỉ một chi tiết rất khẽ như mùi hương quen, tiếng guốc xa, sắc trời nhạt nhòa sau ô cửa cũng có thể đánh thức trong ta cả một thời đã qua. Thơ không cần lý do để hiện hữu, bởi nó sinh ra từ những rung cảm nguyên sơ nhất, ở nơi ta còn đủ tinh khôi để lắng nghe chính mình. Thơ không là để giải thích, mà là để ở lại, như vết xước ngọt ngào trên tâm hồn, như âm vang dịu dàng của thời gian.

VẪN TỰA CHIỀU HÔM
(Dung Thị Vân)

Người đi biệt mấy mùa cau
Vườn xưa vẫn lặng một màu hoa thơm
Lòng này vẫn tựa chiều hôm
Người về hay ở gió nồm vẫn sang!

L Ờ I H Ứ A
N Ụ T Ầ M X U Â N

((Duy Phạm)

Người thầy giáo già
mặc chiếc áo tháng ba
nhìn chiếc lá ngả nghiêng màu thu cũ
người thầy giáo già
mới hôm qua
vẫn ru ngủ mình đang những ngày tháng hạ
nắng hoa hiên vàng óng ả giấc mơ trưa ?

Người thầy giáo già ngồi nhặt nắng trong mưa
còn sót lại chút thừa thặng cũ
ru giấc xuân nồng
trên mái tóc bạc thưa
tự hỏi mình biết bao giờ là đủ ?

Thầy nghĩ gì
khi
nắng tháng ba ngoài kia lần lữa
mặc xác nỗi buồn
lời hứa…nụ tầm xuân ?

MƯA CHIỀU THỊ TỨ
(Trần Phú Đa)

tôi qua thị tứ hôm kia
cơn mưa rớt xuống đầm đìa phố quen
tìm bạn thân giữa muộn mằn
nó không còn dạy lạnh giăng cổng trường

và em áo cũ còn vương
chút tình mực tím thuở tương tư chiều
nghe bờ Giao Thuỷ liêu xiêu
sóng xô con nước
bao nhiêu đổi dời

ngày bên em gọi đò ơi
mạn thuyền ghép chuyện chung hơi thở kề
mưa chiều dò lối đi về
hiên xưa im vắng câu thề vỡ đôi

chiều qua thị tứ mặn môi
Kiểm Lâm trầm mặc mồ côi bóng người
rồi tôi vẫn cứ ngược xuôi
chạnh lòng lữ thứ ngậm ngùi bước đi

CHẠM
(Ngô Văn Cư)

Ngón tay chạm tiếng chim chiều
Bên hiên rơi một tiếng yêu nhánh gầy

Ngón tay chạm bóng trời mây
Nghe xa vời vợi gió lay giang đầu

Thăng hoa chạm buổi gặp nhau
Ta ngồi dệt khúc tóc mây thật thà

HOA SEN
(Minh Nghi Tôn Nữ Thanh Tịnh)

Giữa không gian sen vẫn nồng nàn
Màu thời gian tỏa hồng lên cánh nhỏ
Hương đức hạnh dịu dàng nương theo gió
Đến muôn phương và lưu giữ tin yêu

CHIỀU HẠ PHỐ
(Nguyễn Đức Quận)

Hạ đã về trên cành hoa phượng đỏ
Mặt trời vàng chín rụng phủ đầy sân
Bầy chim non líu lo ong vỡ tổ
Mừng đến ngày nghĩ học sướng cái thân

Ở góc phố như có gì rất vội
Chú xe ôm dớn dác chạy lại qua
Cô vé số tay giơ cao mời gọi
Đám học sinh vây kín chị bán quà

Trời cúp nắng đoàn người chen ra biển
Những cụ già nhìn liếc chẳng nói năng
Cát trắng ngập những hình hài hai mảnh
Đôi nhân tình ngồi chờ tối đón trăng

Chiều hạ phố lượm vần thơ vừa rụng
Đem lên phơi trên tờ giấy trắng phau
Kẻ lại qua liếc nhìn không thấy đọc
Chắc là thơ nay nắng táp úa nhàu

TỰ NHỦ
(Phạm Thị Diệu Thu)

Cho tôi hỏi nhỏ câu này thôi
Có phải hạnh phúc thì hay cười
Nhưng rồi hiểu ra không phải thế
Trong mỗi nụ cười giấu lệ rơi.

Cho tôi hỏi nhỏ câu này thôi
Cớ sao ta cứ phải cố cười
Hạnh phúc là khi được sống thật
Dẫu ngàn gian khó, hãy vui tươi!

Cho tôi nói nhỏ một chút thôi
Cuộc sống bao nhiêu vất vả rồi
Nụ cười vốn như thang thuốc bổ
Hãy cười lên nhé hỡi tôi ơi!

Sống thật từ lâu ai dám chê
Ta được là ta, thỏa đam mê
Cười lên, đừng khóc than tôi nhé
Cười giúp xua tan những tái tê.

NGÀN NĂM THƯƠNG NHỚ
(Phạm Thị Bích Quyên)

Rồi em biết đời còn nhiều dâu bể
Qua bao đổi dời và những sầu đau
Em không hẹn mà muộn phiền vẫn đến
Đã xa xăm giấc mộng thuở ban đầu.

Bàn tay em ai vô tình chỉ lối
Lòng băn khoăn không biết chọn đường nào
Nghiêng một chút là đời em lay động
Đêm rất dài và hồn cứ chênh chao.

Mây tự ngàn khơi bàn tay em vẫy gọi
Để tháng ngày phong kín những giấc mơ
Nghe gió thoảng tưởng lời anh thầm nói
Ta bên nhau trong thương nhớ vô bờ.

Anh dừng lại sau một đời phiêu bạt
Nắng phai rồi trên mái tóc lãng du
Lời em hát nghe như tiếng suối
Ru hồn anh cho tròn mộng thiên thu.

Mười ngón thơm tho níu đời anh neo đậu
Vun xới yêu thương cho chất ngất tình nồng
Em đã đến dịu dàng như nắng ấm
Cuộc tình vui bát ngát giữa mênh mông.

SÔNG THƠ
(Lâm Băng Phương)

Tôi ngồi đếm chữ gieo thơ
Mở trang lục bát hững hờ được chăng?
Tôi ngồi ngắm ánh trăng giăng
Sợi tơ buông thõng dùng dằng đáy sông.

Tôi ngồi nghe tiếng sóng lòng
Lặng trong hơi gió lạc vòng mênh mông
Tôi nhìn mây bủa hoàng hôn
Mà thương mà tiếc tuổi hồng vụt qua.

Tôi thương sông nước quê nhà
Lục Bình nở tím phù sa nặng tình
Tôi ngồi ngẫm lại chính mình
Dù trao hay nhận lặng thinh mỉm cười.

Tôi nghiêng lục bát trong tôi
Mở câu sáu tám trổ ngời hoa tay
Ngôn từ đeo đẳng trên vai
Cho dòng thơ mãi yêu hoài sông thơ.

GIỌT NẮNG RƠI RƠI
(Lâm Bá Hồng)

Những ngày giọt nắng rơi rơi
Đi tìm hạt chữ mồ côi quanh vùng
Tay cầm chuỗi nắng hồng nhung
Soi từng ngóc ngách… xa hun hút mờ

Nhấp nha nhấp nhánh tua tơ
Màn quang hạt chữ viền bờ càn khôn
Ngân giang bắt nhịp vô thường
Nghịch tay kéo sợi âm dương dùng dằng

Vô tâm dính bụi hồng trần
Sao sa vướng mảnh vô thường nghiệp duyên
Cồng kềnh khuân vác trượt phiền
Lê la cõi tạm lạc miền chơi vơi

Những ngày giọt nắng rơi rơi
Đi tìm hạt chữ mồ côi quanh vùng…

ÁO TRẮNG AI BAY
(Tánh Huỳnh)

Áo trắng ai bay ..
giữa trời lộng gió ?
Khoe tóc bồng bềnh …
dưới nắng chiều rơi
Đường sau mưa
tan tác cánh hoa phơi
Lênh láng nước
in màu trời rực lửa

Vầng mây xám
ửng ánh vàng chan chứa
Sắc lung linh
hong nỗi nhớ bên đời
Em thơ ngây
tà áo trắng tinh khôi
Chân thả bước …
ngắm hoàng hôn tỏa sáng.

CHỢT NHỚ SÀI GÒN
(Trương Chí Thảo)

Tháng năm chợt nhớ Sài Gòn
Áo bay đường phố nắng hôn tóc mềm
Sài Gòn nỗi nhớ dịu êm
Cuối tuần xuống phố đường nêm áo dài

Bạch Đằng nước chảy chia hai
Thủ Thiêm lờ lững xuôi dài Đồng Nai
Chương Dương dòng nước miệt mài
Đổ ra biển lớn cả ngày lẫn đêm

Tàu về bến Mẹ bên em
Thảo Cầm Viên đón gót thềm chân son
Một thời tình tự nước non
Từ lâu chợt nhớ, ừ còn nữa đâu

Bởi đời chìm nổi bể dâu
Nên đường phố đã phai màu áo xưa
Sài Gòn thì vẫn nắng mưa
Mà sao xa lạ như vừa đến đây

Lá me rụng dưới hàng cây
Đường Duy Tân rợp mát ngày tháng năm
Chỉ ta một bóng lặng thầm
Lơ ngơ nhịp bước thăng trầm xưa, nay  

EM CỦA SAU NÀY
( Nụ Vũ- Nam Định)

Rồi một ngày em sẽ già nua.
Mặt nhăn nheo và nước da đầy vết rạn.
Đôi mắt không còn ánh lên căng tràn sức trẻ.
Mái tóc ngả màu sương gió thời gian.

Sẽ đến ngày em phải già đi.
Chẳng thể chống lại sự nghiệt ngã mà ai rồi cũng trải.
Đôi chân run run lê từng bước nhỏ.
Bàn tay mềm mại ngày nào cũng nhăn nhúm sần khô.

Em sẽ trở thành bà lão ốm o.
Chẳng dám soi gương và làm duyên như ngày trước.
Tấm lưng còng với lằn eo đầy ngấn mỡ.
Lập bập câu từ móm mém chẳng rõ hơi.

Em sẽ già đi thành bà lão anh ơi!
Không còn cô gái có nụ cười duyên anh vẫn gọi.
Liệu anh còn thương hay là anh hắt hủi.
Cô gái nhỏ ngày nào giờ thành bà lão già nua.

tháng Năm
(Phạm Quang Trung)

mở tâm lòng ngồi lại đây
có phải em xuân lại đầy tháng Năm
bao là giai điệu cung cầm
tan trong gió mùi hương trầm thơm Ngoan

gieo tình yêu hạt sương ngàn
cho hoa khai nở nụ vàng kiêu sa
hôm nay ra ngồi hiên nhà
thấy hoa rung động trong ta lời chào

mở hồn đón vạt nắng đào
hây đôi má đỏ ngọt ngào thanh tân
bao mùa xuân rất ân cần
dấu xưa guốc mộc đôi lần về chơi

ngậm cỏ lau môi miệng cười
dư âm rơi lại cả đời nhớ thương
hôm nay chạnh nhớ cố hương
viết dăm câu gửi tình nương một thời

HOA SỨ TRẮNG
(Thanh Trắc Nguyễn Văn)

Cô bé cài băng đô
Không còn về trường cũ
Hoa sứ buồn ủ rũ
Lạnh ướt một bàn tay.

Hoa vẫn ngát hương bay
Như ngày xưa đến lớp
Như chiều nào bất chợt
Ta tìm em bơ vơ.

Đâu rồi màu hoa sứ?
Đâu rồi màu băng đô?
Đâu rồi mùa thu cũ
Gió nối lời vu vơ?

Chỉ còn là giọt nắng
Rơi trong chiều rưng rưng
Băng đô vàng áo trắng
Một thời ta bâng khuâng.

Chỉ còn là trang vở
Những nỗi niềm không đâu
Một bài thơ viết dở
Một nỗi lòng chôn sâu!

Cuối thu chiều gió dậy
Mây lặng lờ lang thang
Em xa mùa hạ ấy
Bông sứ buồn miên man.

Cô bé cài băng đô
Đã quên rồi trường cũ
Hoa sứ giờ ủ rũ
Thổn thức lạnh bàn tay!

HẠT NẮNG
(Nguyễn Bá Hòa)

Hạt nắng mỏng tang tiếng ve
âm thanh trong suốt pha lê soi tình
Hạt nắng áo trắng trốn tìm
nếu không bịt mắt đố tìm cho ra

Hạt nắng trong vườn người ta
xanh màu ổi chín như là có đôi
Hạt nắng mằn mặn trên môi
tròn như xí muội làm mồi hỏi han

Hạt nắng trong mắt giòn tan
vỡ ra cái liếc tập tàng trong veo…

ANH
Phamthicucvang

Anh biết không
Em cần
Lời hỏi han
Ánh mắt nóng
Cái ôm nhẹ nhàng

Em cần anh
Hiển nhiên
Như mặt trời
Ngày ngày lặn, mọc
Mãi mãi bên đời

Anh luôn là
Trăng treo
Ánh nồng nàn
Soi em tóc mượt
Bàng hoàng đêm ghen

Anh biết không
Em cần
Anh – gió ru
Hơi thở ấm
Thiên thu đợi chờ

MƯA ĐÊM
(Nguyễn Hoài Vũ)

Mưa ơi…sầu tự bao giờ
Để cho nhân thế não nề mưa ơi
Đêm nằm nghe tiếng mưa rơi
Ngỡ như nước mắt khóc đời thiên thu

Tiếng mưa buồn…nhớ lời ru
Ầu ơi…tiếng võng đêm thu trĩu lòng
Ngọn đèn leo lét bên song
Khung mành cửa sổ mưa đong đầy sầu

Mưa ơi, sao cứ bắt cầu
Giọt thương, giọt nhớ, mưa ngâu canh dài
Mưa buồn, mưa nhớ thương ai
Mà sao mưa mãi đêm dài xót xa

Mưa đêm, vạn nẻo…đời qua
Chia ly, tủi, nhớ, để ta giăng sầu
Phận người…trôi dạt…bể dâu…
Tha hương…nỗi nhớ…đếm sầu mưa ơi

Mưa đêm…cảm tiếng khóc đời
Mà trong nước mắt nụ cười hắt môi
Mưa buồn từ thuở nằm nôi
Mưa gieo thương nhớ…mưa đời thiên thu

ĐÃ HÈ…
(Trần Hoàng Vy)

Một cành phượng nở
Hè xưa,
Lặng thầm giọt nắng,
Tiếng mưa trưa buồn
Em còn cánh phượng
Mùa suông
Hè như đã
Dậy thì…
Luôn trưa nồng…

MÃI MÃI TA YÊU EM
(Lê Văn Trước)

Cuộc chưa tàn nên lòng còn ray rứt
Trăm năm ư!?. Phía trước ta vẫn còn
Ba mươi năm, còn bao ngày thao thức?
Còn yêu em , dù chạm ngõ bụi hồng

Cõi nhân gian trăng khuyết rồi trăng tròn
Mai rồi về ngủ say trên đồng cỏ
Đêm ru buồn mưa về nghe tiếng dế
Điệp khúc nào vang vọng tận hư không

Chiều nay mưa, tí tách. Điệu ru buồn
Mưa nhè nhẹ, mưa nhanh. Mưa cuồng nộ
Mưa sũng ướt, mưa trào dâng, ngập phố
Tôi bì bõm, lang thang dưới trời mưa

Nắng tháng Ba, héo úa buổi giao mùa
Mưa tháng Năm, mang tình ra tắm gội
Cuộc chưa tàn, tình mang nhan sắc mới
Nhan sắc tình yểu điệu đi vào thơ

Thơ ca tụng em mãi là nàng thơ
Cho trăm năm, cho ngàn năm dâu bể
Ta say đắm, ta mãi mãi cuồng mơ
Ta yêu em, muôn đời ta vẫn thế

Em là thơ, là cội nguồn lý lẽ
Em là em, mãi mãi ta yêu em.

NỤ CƯỜI EM
(Lan Vương)

Nụ cười em nhẹ như tơ khói
Thoảng qua hồn ta chút mây trôi
Mắt nghiêng bóng nguyệt đưa khe khẽ
Tóc xõa vai trần phủ lối đôi

Nụ cười em buổi đầu xa lạ
Mà hồn ta như đã chơi vơi
Một nét cười muôn vàn duyên ý
Khép vầng trăng nhẹ giữa vành môi

Nụ cười em tựa câu thơ cổ
Rót men sầu xuống mảnh tim tôi
Lòng ngỡ tỉnh mà như say mãi
Nghe hương xưa thức dậy bồi hồi

Nụ cười em như mùa thu chớm,
Lá vàng bay chầm chậm trên vai
Ta đi mãi giữa chiều hoang vắng
Lòng bâng khuâng một thoáng u hoài

Nụ cười em duyên ngầm ánh mắt
Ta mang về ủ giấc mơ ngoan
Mai sau gặp giữa trời vô ngã
Mong manh thương trong một kiếp người?

Đ Ừ N G B A O G I Ờ C H I A X A
(Cao Quảng Văn)

Bước thầm gieo lặng lẽ
Chiều xa xôi về đâu
Ơi người em áo trắng
Mơ gì, đôi mắt nâu?
.
Chút thương cùng chút nhớ
Chút hiu buồn phố xưa
Sông rồi ra với biển
Em về đâu, ta chờ
.
Nghe chừng Xuân đang tới
Chiều nay hay chiều qua?
Dù mai đời lắm nỗi
Em, đừng bao giờ xa…

N E N O U S S E’ P A R O N S J A M A I S

Des pas silencieux se posent discretement
Vers ou~ s’en va le lointain apres-midi?
Oo toi, ma jeune soeur en robe blanche,
A- quoi reves-tu, yeux couleur noisette?
B-
Un peu d’affection mele’e a- un peu de nostalgie,
Un peu de me’lancolie pour l’ancienne ville,
La riviere finit par rejoindre la mer,
Ou- vas-tu, moi qui t’attends?

On dirait que le printemps approche,
Cet apres-midi ou bien hier?
Même si demain la vie est pleine de tourments,
Toi, ne t’eloigne jamais…


What do you think?

Written by Vietnampoetry

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

GIPHY App Key not set. Please check settings

Lá thư của cô bé 13 tuổi gửi Tổng thống Mỹ – Nhà văn Bulgaria với Tình yêu Việt Nam

ẤN TƯỢNG VỀ MỘT BẬC LƯƠNG Y – CƯ SĨ GIỮA ĐỜI THƯỜNG