Tháng sáu như một lời ru dịu dàng của mùa hè ghé ngang đời người trong lúc ta còn mải miết với những bộn bề. Trên khung trời cao ve đã ngân lên những giai điệu đầu tiên của mùa/ Thời gian chẳng cần báo trước, chỉ lặng lẽ trôi để khi ta ngoảnh lại mới chợt nhận ra một nửa năm đã khép lại thật rồi. Tháng sáu đến bằng nắng, mang theo hương đồng ngai ngái, tiếng gọi rôm rả của tuổi thơ nơi triền đê quê cũ. Những buổi trưa chang chang ánh sáng, lũ trẻ ngày xưa vẫn í ới gọi nhau rủ chơi trò nhảy dây, ô ăn quan, thả diều hay búng nắp lon. Mảnh sân nhà rực rỡ dưới nắng, nụ cười ngây ngô rạng rỡ trên môi, những vết bẩn lấm lem chẳng thể làm phai mờ niềm vui thuần khiết. Tháng sáu cũng là mùa mưa bất chợt. Cơn mưa đầu hạ như người bạn lâu ngày gặp lại, đến rồi đi vội, để lại dư âm mát lạnh trên làn da, trên tà áo mỏng của những ngày học trò mộng mơ. Có đứa trẻ nào chưa từng mải mê thả thuyền giấy trên vũng nước sân trường? Có ai chưa từng thốt lên lời ước trong lúc trốn dưới mái hiên ngắm mưa rơi? Đó cũng là tháng của những lần chia tay. Những chiếc ghế đá chứng kiến bao lời hứa thầm, những dòng lưu bút viết vội, những ánh mắt còn ướt. Tháng sáu giữ lại trong tim người bao nỗi nhớ, một thời áo trắng, một mùa thi, một đoạn đường mộng mị. Và khi trưởng thành, tháng sáu chẳng còn là những ngày rong chơi mà trở thành thời khắc để ngẫm nghĩ và lắng nghe bản thân. Ta học cách chậm lại, học cách yêu thương nhiều hơn và trân trọng những điều giản dị nhất. Một tách trà chiều, một bài hát cũ, một tiếng ve quen, tất cả đủ làm trái tim dịu lại giữa những ngày ngược xuôi tất bật. Tháng sáu như một khúc đồng dao thấm dần, gợi thương, gợi nhớ. Nó ở lại trong ta bằng những mảnh ghép dịu dàng nhất của thời gian.
MƯỜI NĂM NHƯ GIẤC MỘNG (Lê Văn Trước)
Mười năm như giấc mộng
Ta! – như kẻ cuồng say
Bồng bềnh mộng trên mây
Mây đỏ màu hoa phượng
Mười năm ta viễn vọng
Mơ cuộc tình trăm năm
Mười năm ta xây mộng
Ươm hạt đời nẩy mầm
Có những chiều lang thang
Mưa giăng mù phố vắng
Chợt nghe lòng chớm lạnh
Nhớ thời đã sang trang
Chiều rơi chiếc lá vàng
Lốc xoay trong gió loạn
Mười năm tan giấc mộng
Ta níu gì cõi thênh thang?

NHỚ QUÁ AI KIA (Lưu Lãng Khách)
Em là gái k’Ho hay Châu Mạ
Ta là trai phiêu bạt bốn phương trời
Thác Dambri giăng lưới tình sơn nữ
Đêm núi rừng em đẹp quá em ơi!
Ta tuềnh toàng vẻ giang hồ chánh hiệu
Hồn cô đơn như mãnh thú lạc loài
Dẫu trước mắt là thiên đường vọng tưởng
Vẫn trải lòng ngây ngất cạn đêm nay
Những giờ phút sẽ đi vào huyền thoại
Điểm tô lên vài trang sử cuộc đời
Huyền thoại ấy chỉ hai người tường tận
Chỉ hai người trong tuyệt đỉnh hoang sơ
Ta đứng lên uống cạn làn tinh túy
Hồn sơn lâm dường đã ngất ngư rồi
Em ngả xuống nõn nà bên chóe rượu
Khúc ân tình em rót mãi không thôi
Mười năm lẻ về xới tung lối cũ
Nghe sông xưa gầm rú khúc bi hùng
Em ở đâu trong chè xanh liễu rủ
Trong mịt mùng trong vô thủy vô chung
Đêm cao nguyên trời nổi cơn vần vũ
Gió bụi tung mù mịt sơn hà
Ta rưới lên khóm dã quỳ hoang dại
Một thiên tình thai nghén bản bi ca
Trời Châu Mạ cồng chiêng vang dậy bản
Lữ khách ngồi như cổ miếu tàn khuya
Ánh lửa sáng soi Dambri hoang vu hùng vĩ
Vũ điệu nào hồi sinh mà nhớ quá ai kia

THÁNG SÁU (Duy Phạm)
Tháng sáu chờ cơn mưa hạ
Nắng nôi bỏng rát trưa hè
Phố nồng mồ hôi vã giọt
Ước gì đọt gió thoáng qua
Tháng sáu mùa này thật lạ
Mặt trời trải sắc vàng hanh
Hàng me nghiêng mình bóng ngả
Che em một chút màu xanh
Tháng sáu loanh quanh phố huyện
Nay mai thị xã đi rồi
Có còn nhớ về quê kiểng
Đừng quên ru khúc nằm nôi
Bữa nay đầu ngày tháng sáu
Phố trưa giòn rụm hanh vàng
Áo em chang chang màu nắng
Thiu thiu hạ trắng mùa sang

HƯƠNG BIỆT LY (Mai Hai)
Nay ải lòng phơi giữa trùng mây
Chẳng còn ai nữa ở quanh đây
Sương khói nào lay tình độ lượng
Môi nào mọng lên dưới mưa bay.
Chiều ơi chiều thẳm màu thiên lý
Gợn bóng tà soi cuộc hồng trôi
Tâm hoa lời muộn sầu loang ý
Lên áo xưa ngời hương biệt ly…!

THÁNG SÁU SUM VẦY
TA THỞ CÙNG NHAU
(Võ Thị Như Mai)
Thiên thạch bốc cháy khi vào không gian
Xung quanh chúng ta trăm nghìn hạt bụi
Tiếp nhận thế giới hơi thở rượu vang
Hít thở thật sâu vũ trụ mùa vàng
Nụ hôn tháng Sáu hàn gắn nỗi đau
Ngày đã cũ tóc thơm mềm như lụa
Chiếc bóng và em hoà cùng điệu múa
Vũ điệu làn da run rẩy không lời
Sáng thứ Bảy trùm chăn nghe mưa rơi
Lên mái tôn thì thầm điều mới mẻ
Tháng Sáu của em xin anh đừng ghé
Đừng khuấy ngày xưa bằng cái nắm tay
Đừng nhìn vào mắt em và chau mày
Dí ngón tay lên trán cao bướng bỉnh
Bà cụ non ơi cứ để anh thả thính
Cứ để anh kéo em đi dưới mưa
Thiên thạch vũ trụ nói mãi không chừa
Cứ vô tư như ngày đầu em nhé
Khi thấy buồn hãy hôn anh thật khẽ
Ôm tháng Sáu vào lòng tháng Sáu mưa

THƠ VIẾT VỀ CHA (Trần Hoàng Vy)
Dù có gọi thế nào: là cậu, là thầy, là cha, là bố…
Vẫn là… cây cột cái của gia đình
“Con không cha như nhà không nóc”
Thuở con chào đời, cha là ánh bình minh!
Bài thơ viết về cha vẫn khàn khàn lời ru giọng thổ
Không có giòng sữa ngọt ngào. Ve vuốt ngón tay chai
Những muỗng bột, muỗng cơm, vụng về, rớt đổ…
Ấm áp mắt nhìn, cha bảo bọc con trai.
Quen hơi tiếng cha, nhiều đêm con mất ngủ,
Vùi đầu trong manh áo cũ – Cha ơi!
Cha lăn lộn trong giòng đời cuộn xiết
Nhún mình, chịu thiệt kẻ dở hơi?
( Bởi cha còn mẹ, còn con thơ, vợ dại…
Chút yên ổn gia đình. Đời có luật chơi!?)
Chợt nhớ thương cha, yên cương ngựa gỗ
Con nhong nhong, con lớn dậy làm người
Những bận ốm đau. Đèn khuya mắt đỏ
Sợi tóc cha từ đó bạc màu.
(Con nghe tiếng cha nhiều đêm ho xé phổi
Cha gánh cả nhà. Manh áo, miếng cơm…)
Cha gánh những yếu đuối của mẹ, những bồng bột của con
Con mười mấy năm trường học. Có lúc chưa…khôn
Vầng trán cha thêm những nếp nhăn, đôi mắt mờ mây ngày xế
Một đời ly hương. Níu quê trìu trĩu hồn
(Mai có về thương từng nắm đất?
Hóa cỏ xanh xưa ngồi hát bên cồn…)
Bài thơ viết về cha, có tiếng ngọn roi mây khẻ nhịp,
Khi con thích “ăn trắng mặc trơn”
“Còn cha gót đỏ như son”
Con chẳng muốn đổ mồ hôi lao động!
Vì chẳng bao giờ con đếm được giọt mồ hôi của cha
Rớt trên đường đời rát bỏng.
Và rồi một ngày con làm cha!
Bài thơ viết về cha có cụm mây xa
Có khói nhang thơm cong vòng dấu hỏi
Con khóc gọi cha, buồn khắp cả nhà

NGÀY TA BÊN NHAU (Vĩnh Nguyên)
Từ phố biển – một ngày em lên thăm anh
Bạt ngàn màu xanh, đèo dốc uốn quanh
Bạt ngàn cà phê, rừng cao su trong gió gọi
Con suối reo vui, róc rách dưới chân đồi.
Nơi phố núi, có anh vẫn đứng đợi
Nắm tay nhau ta đi giữa ngàn xanh
Sóng biển xanh hòa cùng gió núi
Dạt dào niềm vui, nắng mới đã lên rồi.
Chiều phố núi hương cà phê mời gọi
Đến bên nhau, nồng nàn những khát khao
Em mang theo lời yêu thương của biển
Mối duyên lành ta tha thiết gửi trao…
Biển vẫn hát lời nồng say da diết
Thương nhau rồi, ta viết tiếp bài ca
Giữa điệp trùng ngàn xanh nghe gió hát
Ta bên nhau, nơi đâu cũng là nhà.

TẶNG BẠN TÔI (Phạm Thị Diệu Thu)
Những ngày tôi bị ốm
Luôn có bạn động viên
Người bạn gái dịu hiền
Bên tôi cùng chia sẻ.
Bạn khuyên tôi mạnh mẽ
Hãy vui vẻ lạc quan
Hãy vơi những lo toan
Hãy quên đi tuyệt vọng.
Bạn tặng tôi lẽ sống
Tặng ấm áp chân thành
Giúp tôi xua thật nhanh
Những đêm dài giông tố.
Tôi viết vần thơ nhỏ
Tặng người bạn thương tôi
Và nay giữa cuộc đời
Tôi mỉm cười rạng rỡ…

BÀI THÁNH CA MỘT THUỞ (Phạm Thị Bích Quyên)
Rồi một ngày anh có nhớ em không
Hay đã quên người từng thương anh một thuở
Nhớ những ngày đầu gặp nhau còn bỡ ngỡ
Em thẹn thùng ngồi cuối ghế đọc kinh.
Đi lễ cuối tuần em đếm bước lặng thinh
Hết nhìn cây xanh rồi nhìn mây bay cuối phố
Có một người đi theo chừng như hâm mộ
Con gái nhà ai mà nhìn thấy dễ thương!
Gặp nhau rồi sao lòng thấy vấn vương
Cái anh chàng ngây ngô trông tội nghiệp
Đêm lễ trọng từng con chiên lịch thiệp
Rất ngoan hiền im nghe nhạc thánh ca.
Nơi giáo đường nghe tiếng hát vang xa
Trong em ngập tràn niềm tin yêu mến Chúa
Anh đã đến mang mối tình chan chứa
Trao gửi yêu thương không nói hết thành lời.
Thanh xuân qua rồi lòng em thấy chơi vơi
Em ngoảnh mặt vì con tim yếu đuối
Bao nghịch cảnh dường như còn ngăn lối
Em lại xa anh, xa hết cả một đời.

TÌNH YÊU ĐÂU TRẺ MÃI (Cao Quảng Văn)
“Thời gian như cánh chim bay
Qua dần những tháng cùng ngày…” (CT)
Trên bàn tay thời gian
Những vết chai in dấu…
Trên mái tóc chiều hôm
Còn đọng nỗi niềm!
Mới mai sớm tươi xanh
Chợt đã chiều héo úa
Bản tình ca cuối ngày
Ai còn nhớ, ai quên?
Còn chiếc lá sầu đông
Trên cành
Quên rơi!
Và màu tím bâng quơ
Bâng khuâng
Nhìn trời…
Trên những con đường
không tên
Em đã mòn
Bao nhiêu năm tháng?
Bao nhiêu xôn xao
Giấc mơ
trong đời?
Thời gian
Rơi
Từng cánh…
Lặng lẽ vui buồn trôi
Mùa tiếp mùa
Đi mãi
Khúc tình ca không lời?
Tình yêu đâu trẻ mãi
Ơi, người nơi phương trời…

DÙ MAI QUY NHƠN (Nguyễn Đức Quận)
Quy Nhơn phố dù mai có đổi
Biển vẫn xanh cát vẫn hiền hòa
Đức Thánh Trần vẫn hiên ngang đứng
Chắn bão giông cát bụi thổi qua
Hàn Mặc Tử vẫn chìm giấc ngủ
Trăng vẫn soi Ghềnh Ráng Tiên Sa
Trịnh vẫn đàn hát bài “Biển Nhớ”
Dẫu ngày mai em đi bỏ ta
Quy Nhơn phố mai dù không gọi
Nhưng Tháp Đôi vẫn đứng bên nhau
Cầu Thị Nại hai bờ vẫn nối
Cù Lao Xanh vẫn mãi xanh màu
Dù mai này phố phường có đổi
Nhưng tấm lòng xứ nẫu khó phai
Ai về đây muốn ăn bánh ít
Thì về đi chớ sợ đường dài

THƯƠNG HOÀI KHÚC ĐỒNG DAO (Lâm Băng Phương)
Mấy ngày mưa hoài không nắng
Mây trời xám sẫm buồn hiu
Giọt mưa liêu xiêu dai dẵng
Thương người nặng bước tan chiều.
Mấy ngày nắng lụn chẳng thiêu
Khắp đường lều bều bóng nước
Nẻo về mưa trơn trớn trợt
Thương người thở dốc gánh bưng.
Tháng sáu mưa mãi chẳng ngừng
Nhớ ai giọt ngân trầm bổng
ký ức theo dòng xao động
Trôi về một phía không nhau.
Tháng Sáu trời xám xịt màu
Giọt mưa thi nhau cứ đổ
Ếch nhái tìm đường nhốn nháo
Thương hoài một khúc đồng dao.

HẠ VÀNG TRÊN GIANG SAN CẨM TÚ (Nguyễn Thy Vân)
HẠ vàng khắp nẻo quê hương
Giang san cẩm tú yêu thương ngút ngàn
MỸ KHẼ trùng sóng chứa chan
TRƯỜNG SƠN xanh ngát phủ tràn chân mây
Hoa tươi lộc biếc cỏ cây
Đơm bông khoe nụ ươm đầy gia viên
Nam thanh nữ tú giao duyên
Trời Mây Non Nước thiên nhiên ái hoà
Kỳ quan trác tuyệt bao la
Kiến trúc độc đáo CHAM PA ĐỒ BÀN
BÀ NÀ du khách thư nhàn
Gió vờn núi thẳm rộn ràng hoan ca
Phượng hồng thắm đỏ thiết tha
VE hạ tấu khúc trường ca mượt mà
Sông THU sóng nước thái hoà
Xuôi dòng CỬA ĐẠI bao la tình người
QUẢNG NAM ĐÀ NẴNG đẹp tươi
HẠ vàng sóng sánh bên đời an nhiên
SƠN TRÀ PHẬT TỔ linh thiêng
CAM LỒ rưới trải an yên mọi nhà
Chuông CHÙA LINH ỨNG thiết tha
Nhịp nhàng đồng vọng ngân nga sáng chiều
HÀN Phố tráng lệ yêu kiều
HẠ vàng quê MẸ mỹ miều thăng hoa

MƯA (Quang Bình)
Rả rích mưa
dai dẳng
Tiếng mưa rơi
lộp độp mái hiên nhà
Mưa tháng sáu giọt nghiêng giọt ngã
Rơi vào nhau
tan vỡ
Tiếng mưa rơi
nghe như tiếng kinh cầu
cứu rỗi
Mưa tháng sáu lặng lẽ bên thềm
Va vào nhau
trăn trở
Từng giọt rơi
tí tách
Ly cà phê
đậm màu
Mưa tháng sáu vỡ òa
Bên góc nhỏ
lặng thầm
nhìn những giọt mưa rơi.

TUỔI NÀO ANH DÁM NÓI YÊU NGƯỜI (Huỳnh Thiên Huân)
Từng ngày trôi qua mau quá
Phố phường già theo tháng năm
Cây Phượng rụng hồng trong gió
Nhớ em, nhớ tuổi trăng rằm
Nhớ vầng trán em diễm tuyệt
Nhớ nụ cười ướp hồng mơ
Hạ cứ trôi như khúc nhạc
Hôm qua thôi đã thẩn thờ
Lạ lùng em kể chuyện ngày thơ
Giống giấc mơ anh thuở ấy
Em vùng vẫy bơi giữa dòng Vàm Cỏ
Phước trời em níu được rễ cây
Là cánh tay anh trong mơ níu lấy tay
Nên mình còn thấy nhau mỗi sớm mai cà phê muộn
Như tình anh tuổi muộn
Tình chưa xuân, chưa hạ đã thu rồi
Từng ngày trôi qua mau quá
Có khi chưa kịp thở dài
Chụp hình em – hoa bất tử
Ướp vào nỗi nhớ kiếp mai

MƯA DẦM THÁNG SÁU (Trương Chí Thảo)
Mùa mưa tháng sáu Phương Nam
Cả tuần liên tục ướt dầm cỏ cây
Mênh mông ruộng nước tràn đầy
Trắng màu mưa bụi thưa dầy từng khi
Trên đường vắng bóng người đi
Nhà ai nấy ở nhâm nhi rượu trà
Muốn vui tổ chức đờn ca
Sáu câu vọng cổ đậm đà Miền Tây
Mặc trời vần vũ thấp mây
Lục huyền cầm trồi ngất ngây giao hòa
Nhịp song loan điểm lời ca
Khúc Nam ai quyện mưa sa nảo nề
Nhắc người trọng nghĩa phu thê
Duyên tình tấm mẳn hẹn thề sắt son
Nước đầy mưa cứ trào tuôn
Điệu ca tiếng nhạc vẫn tròn âm giai
Hoài Lang hải giác thiên nhai
Quan san ngàn dặm đường dài sông sâu
Ví dầu dâu bể cơ cầu
Thủy chung vẹn giữ sắc màu lửa hương
Men nồng thắm vị vấn vương
Miền quê sông nước ruộng vườn
thân thương
Cách chơi cũng đượm tình trường
Mọi người thường chọn con đường
chính nhân

SAY (Le Thi)
Một ngày mới lại về
Tay trong tay nồng ấm
Bên em say trái cấm
Lạc đường về em ơi
Đông đã hừng chân trời
Mây ngút ngàn sương khói
Bao nhiêu điều muốn nói
Vòng tay quấn môi nồng
Thơm hơn triệu đóa Hồng
Hương tình em quyến rũ
Bao tháng ngày ấp ủ
Để bây giờ ta say
Quấn quýt trong vòng tay
Không muốn xa em ạ
Quên đi ngày vất vả
Giữa dòng đời lạc nhau
Đông đã hừng sắc màu
Thuỷ chung lồng thương nhớ
Bao nhiêu ngày cách trở
Khát khao bờ môi ngoan
Sáng nay giữa đại ngàn
Ngẩn ngơ say hương cũ
Bao nhiêu điều ấp ủ
Gửi tặng người tôi yêu

CHỜ MƯA (Nguyễn Nguyên Phượng)
Thôi đừng ngửa tay chờ mưa
Miên man miền nhớ cũng vừa vặn đau
Ngón mê ai dậy cung sầu
Xanh cơn mộng tưởng buổi đầu tương tư
Ve kêu thảng thốt tạ từ
Bằng Lăng thăm thẳm tím như cuộc tình
Chia xa còn níu ánh nhìn
Giang hà vọng sóng lòng hình như mưa
Lung linh sợi trắng cợt đùa
Ta còn chờ mãi tình mưa một đời

MAI NHỚ VỀ (Nguyễn Hằng)
Mai nhớ về bên núi đồi vọng cảnh
Ngắm rừng thông nghi ngút khói sương giăng
Xuôi ngược phố bên dòng sông im lặng
Chào văn Lâu đứng trong nắng Hạ vàng
Mai nhớ về ,tắm mưa Huế lang thang
Chân mỏi bước,đứng dừng trên thảm cỏ
Hương Nội Thành thơm mùi hoa phượng đỏ
Bao năm rồi ta bỏ lại ra đi
Mai về nghe !,hồi hộp với mùa Thi
Nhặt kỷ niệm ta thầm thì tiếc nuối
Màu hoàng hôn sắc tím buồn rười rượi
Nón bài thơ che vội hạt mưa chiều
Mai về hí ! tìm lại những dấu yêu
Năm tháng cũ phong rêu dày mái tóc
Giọt nước mắt người thương giờ còn khóc?
Hay vô thường đã tan cuộc mộng mơ
Mai về thôi,ôn lại tiếng tê mô
Tiếng răng rứa? Dạ thưa mà rất ngọt
Nghe hò Huế dịu dàng như mật rót!
Để thấy đời mãi thương nhớ quê hương.

NGƯỢC HƯỚNG (Ngô Quang Hùng)
Thôi em nhé ta mình không duyên phận
Chia cách rồi xin đừng giận hờn chi
Bởi đôi mình nay đã ngược hướng đi
Thì níu kéo làm gì cho thêm tủi
Anh chẳng trách con tim mình nông nổi
Quá vội vàng khi đón vội tình yêu
Anh chỉ buồn không tìm được lá Diêu
Để đôi mắt yêu kiều rưng rưng lệ
Anh vẫn biết trong cuộc đời dâu bể
Túp lều tranh không thể chứa tim vàng
Anh chỉ là chàng nghệ sỹ lang thang
Mơ ngưởi đẹp lầu trang trong vô vọng
Giờ giã biệt tâm hồn anh nổi sóng
Chiều Hạ vàng mê mải ngóng hình ai
Nén thương đau trong những tiếng thở dài
Và thanh thản biết tin người hạnh phúc

ĐỘC ẨM DƯỚI TRĂNG (Thiên Di Sg)
Ước gặp nhau, vào cả giấc mơ
Đêm đêm thương nhớ viết vần thơ
Ngoài trời sương đổ trăng rưng lệ
Rơi xuống lá hoa giọt đợi chờ
Người bạc tóc, sầu cho thế thái
Rượu hồng đào cạn đến sao mờ
Quỳnh chi một đóa chơ vơ đợi
Ngày tháng trôi nhanh vội hững hờ

NẮNG (Giọt Thu)
Nắng đâu phải của riêng anh đâu
Mà cất giữ ở chi mô ngoài nớ
Nắng cũng cần cho em và biết bao nhiêu người nữa
Dệt khoảng khắc hoàng hôn cây có diệu kỳ
Nắng ở trên đồng có nghĩ suy chi
Chỉ rắc nhẹ ánh vàng nơi bông lúa
Còn ở nơi đây nắng tràn qua ô cửa
Khúc khích mỉm cười anh có biết không
Một chút nhẹ nhàng một chút bâng khuâng
Nắng dường như luyến lưu nhiều hơn nữa
Ươm lên nụ hồng ngát hương rực rỡ
Nắng cũng thì thầm cùng gió lật sách thơ
Em biết ngoài kia biển cả đang chờ
Nắng đến dệt màu huy hoàng muôn sóng
Bao la biển chiều má cài then nắng
Bâng khuâng thủy triều muôn vạn hợp âm

BUỒN RƠI (Ninh Trần)
Xin trả lại đời
danh xưng phù phiếm
Sao mãi khen nhau
chúc tụng lắm lời
Sống đúng phận NGƯỜI
luôn là quý hiếm
Còn ước mơ gì
đến chốn xa xôi
Xin trả lại ai
niềm tin tự trọng
Luôn ngẩng cao đầu
mỗi bước chân đi
Đừng tự trói mình
chìm vào ảo vọng
Lại dối lòng rằng
chẳng thiết sân si
Xin trả lại em
lời xưa hứa cuội
Mà cả đời nay
khó thể chu toàn
Đôi tay rám nắng
lòng càng ngu muội
Giữa cõi hồng trần
quỷ kế đa đoan
Xin trả lại tôi
tình yêu tuổi mộng
Một thời đam mê
hiến trọn cuộc đời
Luôn khao khát sống
trời cao đất rộng
Một cõi riêng mình
một cõi… buồn rơi

NỞ MỘT GIỜ YÊU (Trần Thà Thiệt)
Buổi sáng trời nhiều mây
Sau hành trình đêm dài
Tối qua mơ vài giấc
Hồn chạm tình thiên thai.
Có người thường hay hỏi
Ngày mai sống thế nào
Bầu trời xanh vẫn rộng
Tối vẫn trời đầy sao.
Tôi là ngôi sao nhỏ
Đi tìm lại chính mình
Trong những chiều mưa gió
Làm thơ và mưu sinh.
Có thể ai không yêu
Nhưng mình yêu trời vậy
Có thể trời mưa nhiều
Sau bão giông còn thấy.
Một bông hoa nho nhỏ
Nhú trong vườn đầy sương
Con ong bầu ve vẩy
Tìm chút mùa yêu thương.
Mình có tình sẽ tình
Cũng là ươm mầm lá
Mai nầy đời xô ngã
Vườn vẫn còn nhiều hoa

ĐÀNH THÔI (Thành Công Lý)
Quen em từ một cõi buồn
Chứa trong ánh mắt mù sương lạnh lùng
Nên tôi tìm một điểm chung
Kéo em vui trở lại vùng yêu thương
Cùng em đi một khúc đường
Em cười, vơi nỗi đoạn trường lâu nay
Thế mà em đâu có hay
Vẫn buồn muôn thuở, nhớ ai xa vời
Thì thôi, tôi đã hết lời
Để em ở lại bên trời mưa bay

BÃO LÒNG (Võ Văn Thọ)
Dùng dằng nắng nóng
Dùng dằng chuyển đưa
Bởi do áp thấp
Hình thành bão mưa
Tháng sáu đong đưa
Treo nỗi buồn tênh
Chênh vênh cảm xúc
Ai người gọi tên
Chẳng mong, chẳng đợi
Ngày tháng cứ trôi
Còn hai tuần nữa
Thành người đơn côi
Vốn dân gốc rạ
Lạc giữa Đà Thành
Không mong mất gốc
Một giấc mơ lành
Vạn vật đổi thay
Tâm không biến động
Chỉ mong tĩnh lặng
Một vùng cỏ xanh

BỐN MÙA (Mai Thu Linh)
Bốn mùa gom cả bốn mùa đau
Mùa Xuân hoa cải em không đến
Hạ sang phượng nở ta xa nhau
Thu úa lá vàng anh đếm bước
Đông xám mộ em cỏ võ vàng

NGƯỜI ĐI TRÀ NGUỘI (Hang Nguyen – Plauen)
Cũng đành vậy… Cũng đành thôi
Nâng lên ta chạm thả trôi quạnh chiều
Hồn phiêu ngùi ngẫm cô liêu
Ấm trà lạnh ngắt gợi nhiều chuyện xưa
Đi qua chốn cũ buồn chưa
Ngó lơ giả bộ lẫn lừa dừng chân
Ngác ngơ chạnh lại tần ngần
Người đi trà nguội bởi chưng lạnh lòng
Ngậm ngùi một thoáng mông lung
Tình xưa nghĩa cũ ngóng mong bạn hiền
Hồng trần bao nỗi ưu phiền
Hương nhàn nhạt vướng nỗi niềm tỏ chi

GIỌT MƯA (Thế Cẩn Huỳnh)
Dang tay hứng giọt mưa sa
Giọt rơi cuối ngõ giọt ra giữa đồng
Giọt vương trên bãi cuối sông
Giọt rớt giữa dòng hoà nước cuốn trôi
Ta đi nhặt những giọt đời
Buồn vui gom lại hong phơi nắng chiều
Hao gầy ngày tháng rong rêu
Cuối đêm chợt tỉnh đèn khêu tỏ mờ
Đời… còn dang dở bài thơ
Chưa xong đoạn kết …thẫn thờ bóng đêm
Nằm nghe lá rụng bên thềm
Hừng đông chim hót ướt mềm giọt mưa

CUỐI BUỔI ĐOẠN TRƯỜNG (Thơ Kiều Giang)
Ngày ấy
Dòng Sông Nil, Euphrates vàTigris chảy vào tim ta,
Ta cứ ngỡ bình minh Hy Lạp
sẽ soi sáng cho hành tinh thông minh và tội lỗi,
Nhưng thần linh đã chết yểu,
Bỏ lại loài lang sói trên những cánh rừng hoang.
làm cho Nàng Sappho cũng phải gửi lại những bài thơ tuyệt vọng,
trước khi gieo mình xuống vách đá vô tri…
Cuối buổi đoạn trường ,
đâu đây, ta nghe màu tang tóc…
khi bước chân em từ hồng hoang
trở về trong tiếng gà gáy sáng,
cùng với những vị thần cổ đại,
thức suốt nghìn năm,
Những giọt sương đêm còn đọng lại,
làm chứng cho thời của bọn chữ nghĩa mù loà,
đang vung lưỡi kiếm ý thức hệ lên vầng trán màu tro than
của tri thức bầy đàn đang vẫy vùng tuyệt vọng,
Em mỉm cười nhìn ta vì thấy ta như một gã khờ,
đang ngơ ngẩn về một thời mạt vận.
Em lôi ta đi xem vầng trăng đang lên khỏi khu rừng trơ trọi lá,
nhưng ta thấy hình như mặt em cũng đầy nước mắt.
Ta đã gõ vào cánh cửa đương đại,
để hỏi nguyên nhân của những cuộc tàn sát,
nhưng vị thần giữ cửa lặng lẽ lắc đầu,
Ông cúi xuống nhặt cho ta xem những binh khí,
bỏ lại trên chiến trường, mang đầy tính hoang dã,
trong đó có những quyển sách từ thời Alexander Đại đế,
cũng có những cuốn còn rất mới,
chứa đầy mớ hỗn mang chủ nghĩa,
mang tính huỷ diệt,
Ta gặn hỏi vị thần vì sao thời nay,
lại có quá nhiều kẻ xúi thần dân xông vào nhau,
cuồng điên cắn xé,
vị thần cúi mặt vẻ trầm tư như những tượng thần Hy Lạp cổ,
rồi lại ngẩng lên cười bí ẩn,
Ông tiết lộ một điều đã làm thay đổi cả bọn học lỏm
“ý chí hùng tráng” của Nietzsche,
chúng không còn hô hấp bằng tim và phổi,
mà chúng hô hấp bằng da như loài lưỡng cư.
Ta đi tìm buổi sơ nguyên
bình yên trong đôi mắt của thần linh Hy Lạp,
để tìm cho ra nỗi khao khát về quê hương cổ tích,
như đi tìm cuộc tình thất lạc,
đọng lại trong đôi mắt của dòng sông,
ở cuối buổi đoạn trường.

GIPHY App Key not set. Please check settings