in

Tiến sĩ Kang Byeong-Cheol (nhà văn, nhà thơ, dịch giả)

Tác giả Byeong Cheol Kang (Hàn Quốc)
Tác giả Byeong Cheol Kang (Hàn Quốc)

Kang Byeong-Cheol là một tác giả, nhà thơ Hàn Quốc. Sinh ra ở thành phố Jeju năm 1964. Ông bắt đầu viết văn vào năm 1993, xuất bản truyện ngắn đầu tiên của mình với tiêu đề “Bài ca của Shuba” ở tuổi hai mươi chín. Ông xuất bản tập truyện ngắn năm 2005. Đến nay ông từng đoạt 2 giải thưởng văn học và xuất bản hơn 8 đầu sách.

Ông là thành viên của Ủy ban Nhà văn Phi kiểm duyệt (WiPC) của Hiệp hội PEN quốc tế (2009-2014); ông là biên tập viên của tờ NewJejuIlbo, một tờ tin tức của thành phố Jeju, Hàn Quốc; Ông là Giám đốc Nghiên cứu của Viện Hòa bình và Hợp tác Hàn Quốc.

Trân trọng giới thiệu tác phẩm truyện ngắn của ông:

Giấc mơ trở thành sự thật

Kang, Byeong-Cheol (Hàn Quốc)

(JyKhanh dịch từ bản tiếng Anh)

Khi có một sự việc nào đó xảy ra, không phải lúc bạn cũng có thể nghe thấy những âm thanh thông báo trước. Chẳng có bất kỳ dấu hiệu nào, đôi khi, số phận mang đến cho chúng ta những nỗi đau khổ khó có thể chịu đựng được. Kim Yi-Gyu không bao giờ có thể quên đi ngày hôm đó. Những cơn gió thổi ở bờ biển Tapdong thật nhẹ nhàng và ngọt ngào. Làn gió khẽ thổi qua những con sóng lăn tăn, chẳng cần phân biệt mà vuốt ve gò má của tất cả mọi người nơi đây. Bờ biển tuyệt đẹp cùng cái nắng chói chang của mùa hè đã tạo nên một khung cảnh thật hoàn mỹ. Và cũng giống như bất kỳ ai, Yi-Gyu, anh cũng đang nhàn nhã và thoải mái tận hưởng ngày hè bình yên của mình. Đó là một ngày nắng nóng của tháng 6, cậu con trai bảy tuổi của anh muốn đi mua kem, anh ậm ừ đồng ý và đưa vào tay cậu con trai tờ 5000 won. Nhưng sau một khoảng thời gian không thấy con trai mình quay trở lại, Yi-Gyu bắt đầu đứng dậy đi tìm. Đập vào mắt anh là hình ảnh một nhóm người đang đứng tụ tập và xì xào trên đường. Và anh đã nghe thấy điều không muốn nghe:

“Thật là một tai nạn khủng khiếp!”

Nghe một người phụ nữ nói với giọng run run, Yi-Gyu có linh cảm không lành. Anh chạy tới và chen vào đám đông đang đứng tụ tập xung quanh, Yi-Gyu tiến lại gần. Anh phát hiện con trai mình nằm bất động dưới lớp đường nhựa lạnh toát bên cạnh một chiếc ô tô. Dòng máu đỏ thẫm đang chảy ra từ mũi và tai của Hyung-Gi. Yi-Gyu thở gấp. Anh bắt đầu cảm thấy chóng mặt, anh cứ nói những câu mà chính bản thân anh cũng không biết nó có nghĩa là gì.

“Con chưa chết, con vẫn đang sống mà”

Anh rơi vào tuyệt vọng, chẳng cảm thấy có chút xấu hổ nào khi anh cứ liên tục cầu nguyện và kêu cứu sự giúp đỡ của Chúa có thể cứu lấy mạng sống của con trai mình.

Giọng nói mong manh của anh cất lên, có lẽ chẳng ai nghe thấy.

“Con trai yêu của tôi sắp rời bỏ tôi đi.”

Con trai của anh, Hyung-Gi, đã được chuyển đến bệnh viện cấp cứu, nhưng dường như họ không còn thấy bất kỳ khả năng sống sót nào của cậu bé. Bác sĩ nói với Yi-Gyu.

“Tôi không chắc rằng liệu Hyung-Gi có thể nghe thấy giọng nói của anh hay không, nhưng dù sao, anh hãy nói vài điều để cậu bé biết rằng anh đang ở bên cạnh.”

Yi-Gyu thì thầm nói chuyện và lau đi những giọt mồ hôi còn đọng lại trên trán của con trai anh.

Một tuần sau, vị bác sĩ gặp và trao đổi với Yi-Gyu với một tông giọng cộc cằn, rằng Hyung-Gi không có cơ hội sống sót. Cho dù có thể lấy lại được ý thức, thì cậu bé cũng sẽ phải sống trong bệnh viện đến hết đời. Yi-Gyu nhẹ nhàng nắm lấy tay con trai mình đang nằm yên như thể đã chết, anh nói.

“Chiến đấu để vượt qua! Con ơi, đời người là một trận chiến và chiến đấu là cả một đời người. Con hãy chiến đấu cho cuộc sống của mình, con ơi! Chúng ta sinh ra là để chiến đấu giành chiến thắng, để chinh phục và vượt qua, ý chí chiến đấu chính là thứ quan trọng nhất!”

Trong vài tuần, Hyung-Gi đã sụt 7 cân. Anh mang trong mình cảm giác đau đớn và tội lỗi. Anh luôn tự dằn vặt bản thân rằng anh đã không chăm sóc con cẩn thận nên mới dẫn đến kết cục tai nạn bi thương này. Quay đầu đi, anh nức nở không dám nhìn vào gương mặt của con trai mình. Đã có lúc anh nghĩ bản thân anh không bình thường chút nào. Nếu không giữ được sự vững vàng, có lẽ anh sẽ không thể vượt qua được nỗi đau này, và chỉ có thể tiếp tục hành hạ bản thân mình. Nhưng Yi-Gyu đã trở nên mạnh mẽ hơn nhờ có người cha của anh. Ông đã bị bỏ lại ở một vùng xa xôi tại Nepal để sống sót và vượt qua những nghịch cảnh khắc nghiệt, giống như nhưng đứa trẻ nghèo khó. Ông luôn nói với Yi-Gyu về cách để vượt qua nghịch cảnh.

“Khi con đối mặt với nghịch cảnh, hãy cố gắng sở hữu con mắt của hổ! Cuối cùng, nếu không có nghịch cảnh thì ta sẽ không có cơ hội để phát triển hoặc xây dựng khả năng phục hồi. Nghịch cảnh dạy chúng ta về bản thân, về sự không thoải mái và cách chịu đựng. Không có nó, chúng ta có thể không bao giờ khám phá được sức mạnh bên trong của mình. Ngày xửa ngày xưa, Đức Phật đã nói rằng nhẫn nhục là một trong những pháp môn khó nhất, nhưng người nào kiên trì thì chiến thắng cuối cùng cũng sẽ đến.”

Cha anh, là Kim Jun-Ha, ông đã cống hiến cả cuộc đời cho nhân loại. Sau khi tách khỏi cha mẹ, Yi-Gyu đã đến Hàn Quốc để sống với chú của anh. Phải mất một thời gian dài Yi-Gyu mới nhận ra rằng anh không thể sống như người bố của mình. Yi-Gyu đã không giữ liên lạc với ông trong một thời gian dài. Nhưng câu chuyện khó khăn này đã khiến anh chủ động gọi cho ông. Kim Jun-Ha giữ sự bình tĩnh và nói với anh.

“Con trai à! Đừng tự đổ lỗi cho bản thân như vậy. Khi ta không có mục tiêu để đổ lỗi, đó được gọi là điều bất hạnh nhất. Ta phải có niềm tin vào tương lai. Con hãy tin rằng con trai của con sẽ khỏi bệnh, hãy cứ tin và cầu Phật. Khi chiếc hộp Pandora mở ra, hy vọng sẽ xuất hiện và chiến thắng nỗi đau. Nếu sống mà không có hy vọng chẳng khác nào đã chết. Bố yêu con, con trai của bố!”

Gạt đi những giọt nước mắt, Yi-Gyu chào tạm biệt người cha rồi kết thúc cuộc gọi, và anh tin rằng Hyong-Gi sẽ tỉnh lại và bình phục. Ngay cả khi điều đó có thể không xảy ra, anh vẫn sẽ tin vào điều đó cho đến khi chết. Không có sự thay thế nào cả.

Hyong-Gi thích bóng đá, và cậu đặc biệt thích vị trí thủ môn. Yi-Gyu lấy bức ảnh của thủ môn Kim Byung-Ji rồi để trong một khung tranh và đặt nó gần gối của Hyong-Gi. Anh thì thầm với Hyong-Gi.

“Các anh hùng cũng cảm thấy sợ hãi giống như những kẻ hèn nhát. Chỉ có thái độ đối với sự sợ hãi là khác nhau. Đó là cách của các anh hùng để đương đầu và vượt qua nỗi sợ hãi.”

Yi-Gyu lặp đi lặp lại điều đó trong hoàn cảnh tuyệt vọng của mình như thể anh đang lẩm bẩm những lời này với chính bản thân mình.

Mi-Suk qua đời khi sinh Hyong-Gi. Hyong-Gi là đứa con trai duy nhất của cô, được sinh ra vào đêm định mệnh tháng 11 mà cô đã qua đời. Nỗi nhớ Mi-Suk ùa vào trái tim của Yi-Gyu như thủy triều. Dù trong hoàn cảnh tuyệt vọng đến đâu, Yi-Gyu cũng không thể bỏ cuộc. Dù quyết tâm mạnh mẽ đến đâu, đôi khi người ta cũng sẽ cảm thấy nản lòng và muốn bỏ cuộc. Yi-Gyu tự nhủ.

“Cách duy nhất em có thể thất bại là khi em ngừng cố gắng, anh sẽ làm mọi thứ có thể cho em!”

Những giọt nước mắt lại tuôn rơi từ khóe mi dù anh đã thề với lòng mình sẽ không thể hiện sự yếu đuối trước mặt mọi người. Có vẻ như những giọt nước mắt vô ích này đến từ sâu thẳm của sự tuyệt vọng. Tiếng kêu khe khẽ của Yi-Gyu lọt vào tai của Mi-Suk khiến cô cảm thấy đau đớn trên giường bệnh.

Hơi thở của Mi-Suk biến mất khi ánh sáng mờ dần nhường chỗ cho bóng tối bao trùm. Với nụ hôn cuối cùng sau cái chết của cô, trong Yi-Gyu dâng trào đủ loại cảm xúc và không thể thoát ra khỏi sự hối hận sâu sắc. Cô ấy có một chiếc mũi đẹp. Môi dưới của cô hơi dày toát ra sự gợi cảm. Trong ánh mắt cô luôn có sự tươi vui và tràn đầy sức sống. Cô ấy vui vẻ và thân thiện. Việc tiễn đưa cô ấy là điều quá đỗi khắc nghiệt đối với Yi-Gyu. Anh tin chắc chắn rằng trên đời này không có ai có thể giống như cô. Thời gian anh ở bên cô ấy quá ngắn, chỉ vỏn vẹn hai năm.

Thủ môn Kim Byung-Ji đang ở trong phòng thay đồ ở sân bóng. Lấy khăn lau mồ hôi trên trán, anh đang nghĩ đến cậu fan-boy của mình đang trong trạng thái hôn mê. Anh gọi cho Yi-Gyu và nói rằng anh sẽ thu xếp tới gặp cậu bé Hyong-Gi.

“Nếu anh có đến cũng chẳng ích gì. Tôi nghĩ cháu đã hoàn toàn bất tỉnh.”

Yi-Gyu cúp máy với một mớ cảm xúc lẫn lộn trong lòng. Byung-Ji cũng cảm thấy như vậy. Ba ngày sau, Byung-Ji đến bệnh viện thăm cậu. Anh gặp và bắt tay với Yi-Gyu.

“Rất vui được gặp anh, Kim Yi-Gyu, tôi là Kim Byung-Ji.”

Kim Byung-Ji đi vào phòng bệnh nhân và nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt của Hyong-Gi đang nằm bất động nơi đó. Sau một hồi chán nản Kim Byung-Ji hỏi.

“Liệu tôi có thể làm gì để giúp cháu đây?”

Yi-Gyu lắc đầu nguầy nguậy và nhìn xuống con trai mình. Anh cố gắng kiềm chế để không rơi giọt nước mắt nào. Kim Byung-Ji nhìn Hyong-Gi bất động như người đã rời xa thế giới này, rồi đột nhiên anh lay nhẹ người Hyong-Gi.

“Dậy đi, Kim Hyong-Gi! Chú là thủ môn, Kim Byung-Ji đây. Cháu nên bảo vệ khung thành của mình trước một quả bóng đang lao tới mạnh mẽ, thậm chí cháu có thể đánh nó bằng nắm tay. Cháu không nên sợ hãi quả bóng, có vậy mới trở thành một thủ môn tuyệt vời. Cháu nên nhìn thẳng vào quả bóng, cho dù quả bóng có lao mạnh đến đâu, hãy nhìn thẳng nó và trực tiếp đối đầu”.

Một cái gì đó giống như phép màu đã xảy ra vào thời điểm đó. Cơ mặt của Hyong-Gi cử động nhẹ nhàng, mắt cậu bé ấy mở ra rồi lại nhắm lại sau khi nhìn chằm chằm vào Kim Byung-Ji. Kim Byung-Ji lặng đi, cảm thấy một sự hồi hộp dâng lên từ sâu thẳm trái tim mình.

“Anh có nhìn thấy không, anh Kim Yi Gyu? Hyong-Gi đã mở mắt! Cháu đã nhìn thẳng vào mắt tôi.”

Kim Byung-Ji và Kim Yi-Gyu đã ngay lập tức gọi bác sĩ. Bác sĩ kiểm tra Hyong-Gi và nhìn hai người họ rồi ông đi ra ngoài với vẻ khó hiểu. Hyong-Gi vẫn đang nằm bất động như đã chết.

“Anh Byung-Ji! Con trai tôi đã thực sự mở mắt sao? Tôi thật sự mong rằng con trai tôi có thể tỉnh dậy và sớm khỏi bệnh.”

Rồi, anh quay lại nói với con trai mình.

“Con à, bố mong rằng con sẽ sớm khỏi bệnh, để rồi con lại được vui chơi, chạy nhảy thỏa thích. Hãy mong chóng khỏi bệnh nhé!”

Byung-Ji nghĩ rằng anh ấy đã nhìn thấy Hyong-Gi mở mắt. Nhưng điều đó chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc.

Lại nhìn Hyong-Gi nằm bất động trên chiếc giường bệnh, anh không nói gì thêm nữa. Kim Byung-Ji ra khỏi phòng để lại một quả bóng đá có chữ ký làm món quà cho Hyong-Gi. Byung-Ji và Yi-Gyu đến một nhà hàng hải sản và uống rượu trong im lặng, sau đó Yi-Gyu bắt đầu nói chuyện.

“Cha mẹ tôi đều là bác sĩ. Họ dự định dành cả cuộc đời cống hiến cho Tổ chức Y tế Thế giới. Tôi đến trường và sống với chú của tôi khi tôi mới khoảng mười tuổi. Thời gian ấy, tôi đã cảm thấy thật cô đơn không biết bao nhiêu lần nữa. Mặc dù cuộc đời tôi đã trải qua nhiều lần cảm giác cô đơn, nhưng cảm giác kỳ lạ nhất vẫn là sau khi người vợ của tôi qua đời. Tôi và cô ấy luôn có sự gắn kết với nhau khi cô ấy còn sống. Nghe có vẻ rất kỳ lạ khi nói rằng ngay lúc này tôi đang cảm thấy rất cô đơn, nhưng đúng là như vậy. Tôi đã trải qua khoảng thời gian hạnh phúc nhất khi gặp người vợ của mình, Whang Mi-Suk. Giờ cô đã là người của thế giới bên kia, cô chỉ để lại Hyong-Gi cho tôi… Cái chết của cô ấy đã làm đảo lộn, phá vỡ thế giới của tôi. Cú sốc đó khiến đầu óc và con người tôi tê liệt, nhưng khi điều đó qua đi, tôi biết rằng mình cần phải trở nên mạnh mẽ vì đứa con trai duy nhất của tôi.”

Byung-Ji đã nghe qua và anh biết rằng gia đình Kim Yi-Gyu là một gia đình danh giá và giàu có qua nhiều thế hệ. Anh cũng biết rất rõ rằng không ai có thể tránh khỏi những nỗi khổ đau, đó là điều luôn gắn liền với cuộc sống của con người. Thủ môn trong đội bóng đá và vận động viên ném bóng chày luôn phải chiến đấu một mình trong cô độc. Họ đã từng luôn cảm thấy cô đơn, lo lắng và sợ hãi. Nhưng người thủ môn với niềm tin mãnh liệt sẽ mang đến cho đội bóng một niềm hy vọng lớn khi đội gặp khó khăn. Các thủ môn thường cảm thấy sung sướng tột độ như một cực khoái trên đỉnh điểm của sự đau đớn khi họ bảo vệ đội nhà trước khung thành đẹp mắt của đối phương. Anh ấy có thể hiểu được nỗi đau mà Yi-Gyu đang trải qua. Không có gì có thể thay thế được nó. Ai đó đã nói rằng, cha mẹ mất đi là mất đi quá khứ, nhưng mất đi con cái là mất đi tương lai. Anh tha thiết cầu nguyện cho Yi-Gyu rằng con trai anh sẽ tỉnh dậy và khỏe mạnh trở lại.

Kim Byung-Ji quay trở lại với công việc hàng ngày của mình. Sau khi kết thúc những trận bóng đầy đam mê, anh sẽ đến gặp Hyong-Gi. Lần nào anh cũng gửi gắm những lời động viên tới cậu nhưng cậu vẫn luôn nằm bất động trên chiếc giường như rời bỏ thế giới này.

Ngày 5 tháng 3 năm 2000, ngoài trời vẫn còn sương giá mùa xuân, Yi-Gyu đang ngủ gật thì giật mình nghe thấy tiếng gọi yếu ớt.

“Bố…”

Hyong-Gi đang mỉm cười với đôi mắt mở to. Rồi cậu lại ngủ thiếp đi. Thời gian cậu tỉnh táo ngày càng kéo dài. Kể từ tháng ba sau khi cậu tỉnh dậy trong tình trạng giống như hôn mê trong suốt thời gian gần hai năm đã khiến cậu không thể nói và cử động bình thường, cậu đã phải trải qua cuộc phẫu thuật các chi đã lâu không hoạt động và đã được trị liệu bằng ngôn ngữ chuyên sâu để luyện tập cho chiếc lưỡi đã ngủ yên từ lâu của cậu. Bác sĩ nói đây là một loại kỳ tích, và nếu cậu không thể đứng dậy hoặc đi lại, chỉ cần cậu có thể nhìn và nghe được thì đó đã là một điều tuyệt vời. Lần đầu tiên Kim Yi-Gyu tạ ơn Chúa. Anh chợt nhớ tới đoạn văn được viết trên một chiếc đĩa tròn ở trung tâm sảnh bệnh viện.

‘Một trái tim mãnh liệt không có nơi nào mà nó không thể chạm tới. Nếu bạn mong muốn và cố gắng một cách tuyệt vọng, cả vũ trụ sẽ hợp lực giúp bạn đạt được điều đó.’

Yi-Gyu đã hy vọng rất nhiều rằng con trai mình sẽ tỉnh lại. Anh nghĩ rằng tâm trí của con người là một hình tròn mà chẳng có lý do gì. Và anh cũng không biết tại sao anh lại tin vào điều đó. Và Yi-Gyu muốn khám phá cái gọi là trung tâm trong tâm trí con người. Anh tự hỏi rằng liệu đã có điều gì trong trung tâm trái tim của con trai mình. Điều gì đã khiến con trai anh thức giấc sau ngần ấy thời gian? Phải chăng trong căn phòng sâu thẳm trong trung tâm của vật có hình dạng tròn đó đang hiện hữu một tia sáng mang ý chí về sự sống mãnh liệt.

Hyong-Gi rất thích bóng đá và đặc biệt là các cầu thủ chơi ở vị trí thủ môn, cậu luôn chờ đợi chuyến thăm của thủ môn mà cậu yêu thích là Kim Byung-Ji. Quả bóng đá có chữ ký, món quà từ Byung-Ji luôn được cậu đặt bên cạnh. Để di chuyển được đôi tay và chạm vào quả bóng đó là mong ước của cậu. Yi-Gyu tin chắc rằng con trai anh đang dần quay trở về với một cơ thể bình thường. Yi-Gyu cảm thấy rằng nhờ những chuyến ghé thăm của Byung-Ji, anh đã mang điều kì diệu tới cho con trai mình. Anh ấy là người mang nhiều sự may mắn và điều đó đã xuất hiện với Yi-Gyu.

Vì con trai của anh, Yi-Gyu đã tham gia Red Devils, đó một câu lạc bộ cổ động viên cho đội tuyển bóng đá quốc gia Hàn Quốc. Đội cổ vũ của Red Devils được thành lập vào năm 1997, và kể từ đó trong 4 năm qua, ở Châu Á, Châu Âu, Châu Phi, Trung Đông, bất cứ nơi nào có đội tuyển bóng đá Hàn Quốc thi đấu, họ đều có mặt cổ vũ cho đội bóng. Đội cổ vũ của Red Devils được gọi là cầu thủ lớn thứ 12 của đội tuyển bóng đá Hàn Quốc và họ tô đỏ một bên sân vận động với những bộ áo màu đỏ rực rỡ. Đầu tháng 1 năm 2001, số lượng thành viên trong đội cổ vũ của Red Devils là 10.000 người. Nhưng con số đã tăng lên hơn 50.000 chỉ trong một năm và hô vang “Hàn Quốc cố lên!” Hyong-Gi đã xuất viện và sau đó cậu tiếp tục làm vật lý trị liệu. Cậu dần khỏe lại như một phép màu. Các bác sĩ của cậu khẳng định rằng đây là một phép màu đối với bệnh viện.

“Khi cậu bé tỉnh lại, tôi nghĩ mặc dù cậu ấy có thể nhìn và nghe nhưng không thể đứng hoặc đi lại bình thường. Tôi thật sự đã không mong đợi điều đó, nhưng cậu bé lại có thể hồi phục và trở nên bình thường, và bây giờ điều đó dường như là có thể.”

Bác sĩ chào tạm biệt Yi-Gyu và cậu bé với một nụ cười rạng rỡ và cảm giác đầy thành tựu.

Ngồi trên xe lăn, Hyong-Gi tham gia và hòa mình vào đội cổ vũ Red Devils và biến thành một cậu trai năng động, thể hiện sự đam mê với bóng đá. Trong đội hình cổ vũ của Red Devils có những người ở nhiều độ tuổi khác nhau, từ 10 tuổi đến lớn tuổi. Nhân viên văn phòng bình thường và sinh viên đại học thích bóng đá, già và trẻ, không phân biệt tuổi tác.

Guus Hiddink, người huấn luyện viên nước ngoài đầu tiên của đội tuyển Hàn Quốc tham dự giải bóng đá thế giới World Cup, trở thành huấn luyện viên của đội tuyển bóng đá quốc gia Hàn Quốc vào tháng 12 năm 2000, ông đã rất cố gắng để đưa đội tuyển vào Vòng 16 trong trận đấu tại World Cup.

“Tiến vào vòng 16 trong trận đấu giữa đội tuyển Hàn Quốc và Nhật Bản tại World Cup 2002 là mục tiêu đầu tiên của đội. Và nền tảng quan trọng nhất đó chính là sự tự tin. Giành chiến thắng vòng 16 và lần đầu tiên lọt vào trận chung kết tại World Cup là mục tiêu của đội tuyển Hàn Quốc. Nghe có vẻ là điều khó khăn trong thực tế, một số người sẽ nghĩ như vậy. Nhưng tôi sẽ không nhận công việc này ngay từ đầu nếu tôi không có lòng tin về khả năng của đội tuyển Hàn Quốc.”

Hiddink có thể thực hiện ước mơ của mình bất kể điều đó khó đến đâu, và tất cả những gì ông cần để thực hiện ước mơ của mình là sức mạnh ý chí. Và ông cũng cần một tầm nhìn rõ ràng, lòng dũng cảm, một chút may mắn và vô số sự kiên trì.

Hiddink đã nhấn mạnh về sự tự tin. Kim Byung-Ji quyết tâm thể hiện tối đa khả năng của mình trong Ngày trao cúp vàng. Ông đầy tự tin trả lời và chia sẻ trong cuộc phỏng vấn với các phóng viên.

“Tôi sẽ cho cả thế giới biết sự xuất sắc của bóng đá Hàn Quốc với số điểm bị mất ít nhất trong số các thủ môn của các đội tham dự World Cup.”

Yi-Gyu đã liên lạc và nói chuyện điện thoại với bố mẹ anh trong những ngày đó. Họ rất vui khi nghe tin Hyong-Gi đã khỏe lại. Họ không thường bộc lộ cảm xúc của mình ra ngoài. Yi-Gyu đã nói về World Cup, và họ nhận xét rằng nó đang đóng vai trò là ‘tôn giáo thế giới’ duy nhất và vượt qua các rào cản về biên giới, chủng tộc, châu lục và ngôn ngữ. Bố mẹ anh luôn lo nghĩ về các cuộc khủng hoảng toàn cầu. Họ luôn khẳng định rằng sai lầm của chủ nghĩa dân tộc là một sự xúc phạm đến nhân loại, và đó là do lòng tham của một số doanh nhân đã dẫn dắt quần chúng đi sai đường và sự điên cuồng và nhấn chìm họ. Họ tin rằng nhân loại cần giải quyết các vấn đề đang phải đối mặt với ý tưởng rằng ‘nhân loại cùng là một’, và tranh luận về việc phá bỏ những bức tường xung quanh biên giới và các chủng tộc trên thế giới.

Sau đó, Yi-Gyu đã gọi điện cho Kim Byung-Jin khi kết thúc cuộc gọi với bố mẹ anh.

“Byung-Jin, tôi rất tiếc khi dạo gần đây hình như anh đã không thực hiện đúng các kỹ năng của mình.”

Anh nhẹ nhàng trả lời.

“Không phải lúc nào mọi thứ cũng suôn sẻ theo ý bạn muốn. Những điều tuyệt vời cần có thời gian. Chúng ta phải để sự kiên nhẫn phát huy tác dụng hoàn hảo của nó. Thỉnh thoảng ta gặp thời để uống một chén đắng đời. Bạn hãy cứ nhận và uống chén đắng mà không một chút do dự. Tôi nghĩ rằng bây giờ là thời gian cay đắng của mình. Và tôi sẽ chịu đựng nó. Tôi đang tự nói với chính mình rằng tôi có một cơ thể khỏe mạnh, tâm trí tôi mạnh mẽ và tôi có niềm tin và hy vọng vô bờ bến vào bản thân mình.”

Byung-Ji biết rằng gia đình và bạn bè vẫn sẽ luôn tin tưởng anh, mặc dù anh đã để lọt lưới nhiều lần. Rất nhiều người đã hiểu nhầm anh ấy là trẻ mồ côi vì anh xuất thân từ Busan Boys Home. Nhưng chính Byung-Ji đã chọn nó vì anh ước mơ muốn trở thành một cầu thủ bóng đá. Khi còn là học sinh của trường trung học Masan, anh được cho là rất khó làm thủ môn vì anh chỉ cao 1 mét 63. Và để được tiếp tục chơi bóng, anh ấy đã chọn Busan Boys Home, nơi đã chấp nhận anh với tư cách là một cầu thủ bóng đá. Anh đã làm việc bằng kỹ năng của mình là thợ sửa thang máy và thợ hàn kệ để kiếm sống. Cuối cùng, anh ấy đã vượt qua những thử thách và tham gia với tư cách là giám đốc điều hành. Sau đó, anh gia nhập Đội bóng đá chuyên nghiệp của Ulsan Hyundai. Nhiều người cảm thấy chán nản và tuyệt vọng ngay cả khi họ được ở trong một môi trường tốt hơn so với trước đây. Ai cũng đều có thể nản lòng. Anh ấy cần giải quyết những gì đang làm anh ấy nản lòng và xoay chuyển nó. Khi anh cảm thấy thất vọng và nản lòng, hãy chia sẻ điều đó với những người đồng đội của anh ấy. Byung-Ji luôn ghi nhớ điều đó trong lòng và cảm thấy biết ơn từ sâu trong trái tim. Từ một trái tim biết ơn, niềm vui đã bay lên và bùng lên sự sẵn sàng để đối diện với thử thách. Anh ấy đã hét thật to trong không gian to lớn.

“Tôi sẽ luôn đứng dậy mỗi khi vấp ngã hơn là một sự thành công. Không có sự thất bại nào trong cuộc sống của tôi. Phải luôn mỉm cười, không phải vì tôi không bao giờ gặp vấn đề mà vì bởi tôi luôn mạnh mẽ hơn những vấn đề đó.”

Người hâm mộ yêu thích Kim Byung-Ji tràn đầy sức sống, kiểu tóc độc đáo trông giống như đuôi chim và tiếng hét lớn của anh ấy về phía khan đài.

Vào ngày 18 tháng 6 năm 2002, tại Sân vận động World Cup Daejeon, hai đội tuyển bóng đá Hàn Quốc và Ý đã thi đấu rất gay gắt. Hai đội liên tục tấn công và bảo vệ lưới nhà trong hiệp một, đến phút thứ 18, Hàn Quốc được hưởng quả phạt góc. Totti từ Ý đá một quả bóng tròn vào góc thấp. Vieri của đội Ý đang đứng đối diện và cố gắng thực hiện một cú đánh đầu, Choi Jin-Cheul của đội Hàn Quốc đã bắt kịp Vieri đang giữ áo đội của anh ấy. Bất chấp sự truy cản của Choi Jin-Cheul, Vieri đã nhận bóng từ Toti, và với cú đánh đầu ghi 1 bàn đưa bóng đi chệch cột dọc chính xác vào góc phải khung thành. Đội Hàn Quốc tung cầu thủ dự bị Whang Sun-Hong khi hiệp 2 mới bắt đầu được 17 phút, tỷ số đang là 0-1. Đối với Whang Sun-Hong, người đã có 14 năm làm việc trong đội tuyển quốc gia, đây là thời điểm thứ 100 trong sự nghiệp của anh ấy được tham gia thi đấu cho đội tuyển quốc gia. Điều này đã đưa Wang Sun-Hong gia nhập Câu lạc bộ Thế kỷ FIFA. Câu lạc bộ Thế kỷ FIFA là một nhóm các cầu thủ đã chơi một trận đấu được FIFA công nhận hơn 100 lần và có chín cầu thủ Hàn Quốc đã tham gia Câu lạc bộ Thế kỷ; Hong Myung-bo, Lee Woon-Jae, Lee Young-Pyo, Yoo Sang-Chul, Cha Bum Kun, Kim Tae-young, Whang Sun-Hong, Lee Dong-guk, Park Ji-seong.

Đám đông hét lên “Whang Sun-Hong”. Với những động tác uyển chuyển và sôi nổi của mình, Whang Sun-Hong đã truyền sức mạnh của mình cho những người chơi khác. Đến phút thứ 43 của hiệp hai, Park Ji-Seong chuyền bóng để Seol Ki-Hyon thực hiện pha đi bóng nhẹ nhàng và tung cú sút bằng chân trái chính xác vào cột dọc khung thành của nước Ý. Khi Seol Ki-Hyon cân bằng tỷ số như một phép màu, Hyong-Gi đang chạy quanh quảng trường để ôm lấy những người khác ăn mừng. Toàn bộ Đại Hàn Dân Quốc rung chuyển với những tiếng hét thật lớn. Yi-Gyu cũng hét lên vì sung sướng, rồi anh lại cảm thấy lo lắng cho con trai mình và nhìn cậu. Cậu con trai anh đang nô đùa hào hứng với trận bóng và cơn đau lại kéo tới. Nhưng nỗi đau thể xác dường như không làm giảm đi bao nhiêu nhiệt huyết của trái tim cậu. Giờ đây, World Cup đã mang lại sự phấn khích cuồng nhiệt cho rất nhiều người.

“Con có sao không? Hyong-Gi?”

Con trai anh vừa cười vừa trả lời trong khuôn mặt nhăn nhó.

“Đau quá, nhưng con háo hức lắm, con chỉ cảm thấy yêu thích điều này.”

Hai người nhìn nhau với nụ cười ngượng nghịu.

Ngày 22 tháng 6 năm 2002, tại Gwangju, đội tuyển Hàn Quốc và Tây Ban Nha thi đấu với nhau, tỷ số là 4-3. Cầu thủ số 4 của đội Tây Ban Nha Joaquin Sanchez thực hiện quả phát bóng và thủ môn Lee Woon-Jae của đội Hàn Quốc với ‘bàn tay nhện’ đã cản phá đường bóng thành công. Joaquin Sanchez tạm do dự trước cú sút của mình, sau đó, ‘bàn tay nhện’ Lee Woon-Jae xuyên thủng hướng bóng. Theo sau anh, Hong Myung-Bo tự tin thực hiện cú sút về phía lưới Tây Ban Nha. Cuối cùng, huyền thoại về đội tuyển bóng đá quốc gia Hàn Quốc lọt vào bán kết World Cup 2002 đã ra đời.

“Vào tháng 6, họ có thể sẽ làm cả thế giới ngạc nhiên.”

Ngày 13 tháng 3 năm 2002, Hiddink nói rằng. Dẫn dắt các Chiến binh Taeguk đến từ Hàn Quốc, anh đã làm được nhiều hơn những gì anh ấy nói.

Trận bóng đá của các bạn học sinh trung học cơ sở đang diễn ra. Trong đó có Hyong-Gi với những cử động gần như bình thường trở lại. Nhưng Yi-Gyu vẫn cảm thấy lo lắng và quan sát cậu cẩn thận. Những đứa trẻ hàng xóm chơi bóng với Hyong-Gi cũng hiểu hoàn cảnh của cậu nên đã có chút cân nhắc. Chul-Min là một người mới đến khu phố. Cậu ấy là một cầu thủ bóng đá khá giỏi. Trong khi thể hiện kỹ năng của mình, cậu đã tung một cú sút mạnh vào lưới của thủ môn Hyong-Gi. Yi-Gyu đánh rơi điếu thuốc đang châm, anh đã định lao thân mình đỡ bóng hộ con trai.

Nhưng Hyong-Gi đã lao tới đấm vào quả bóng khiến quả bóng bay đi rất xa khỏi khung thành. Những đứa trẻ khác chứng kiến với vẻ mặt đầy ngạc nhiên, đặc biệt là Yi-Gyu, anh cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy con trai mình có thể tự đứng thẳng. Mọi người tặng cậu một tràng vỗ tay phấn khích. Yi-Gyu cũng tặng một tràng vỗ tay. Vẻ mặt tự tin của Hyong-Gi trông thật đẹp. Chỉ có mình Chul-Min tự hỏi tại sao họ lại vỗ tay. Cậu không thể hiểu được lý do. Ánh nắng mùa thu chiếu sáng vào nơi sân chơi tràn ngập tiếng vỗ tay ăn mừng.

What do you think?

Written by Nhi Nhi

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

GIPHY App Key not set. Please check settings

Chùm thơ tác giả Márcia Batista Ramos

Nỗi buồn, niềm thương và thơ ca