in

THƠ HÀ VŨ GIANG CHÂU

Bức tranh thi ca của anh là một dòng hồi tưởng mộng mị trải dài trên những cung đường ký ức, chan chứa khát vọng sống yêu và thấm đẫm chất trữ tình phức hợp giữa thực và mộng. Trong ĐÊM Ở BIỂN, biển không chỉ là khung cảnh mà còn là linh hồn ẩn dụ nơi cát níu chân đá ngước nhìn sao và sóng thì lôi vào tất cả những khát khao trăn trở đời người. Giữa không gian ấy tôi cười với một ước vọng riêng được hóa thân thành con thuyền chở người mình yêu đi vào cõi vĩnh hằng. Hình ảnh đó không cô lập mà tiếp nối trong một thế giới thơ ca mà ánh mặt trời cũng biết lên tiếng qua LỜI CỦA MẶT TRỜI khi tình yêu rực rỡ một thời giờ đã héo gầy thân xác để rồi đành chấp nhận buông bỏ trong lặng lẽ.

Những bài thơ khác mở rộng thế giới ấy theo chiều sâu cô tịch như HOANG SƠ vẽ nên một hành trình đi qua nỗi cô đơn kéo dài bất tận hay HOA THẠCH MỘC nơi hình tượng hoa như người nữ mỏng manh lặng lẽ giữa cõi bụi hồng trần thế. QUÁN LƯNG CHỪNG ĐÈO lại dừng chân ở một quán rượu ven đèo nơi bạn bè và thời gian cùng say trong hoàng hôn của cuộc nhân sinh. Tình yêu trong thơ anh không phải là khúc khải hoàn mà là những mảnh vụn dịu dàng vỡ tan trong BÀI CHO TIM HOA và TÌNH TỰ nơi người xin vay một nửa nụ cười hay một chút vàng son quá vãng để níu giữ chút hương tình còn sót lại.

Tuy vậy vẫn có đó ánh sáng lấp lánh như trong NOEL XANH khi sự hiện diện của người như một ánh sao mang ơn huệ từ trời cao hay trong 16 TRĂNG MẬT khi hạnh phúc được thăng hoa thành thiền niệm lung linh của tình yêu. Ngay cả khi bước về CỎ HOANG nơi tháng ngày trôi dạt thì lời thơ vẫn ngân vang dịu buồn khẽ khàng. Biển một lần nữa trở lại trong KHUYA NGHE SÓNG BIỂN như tiếng gọi từ lòng đất mẹ nhắc rằng nếu đời không còn ngày mai ta xin làm sóng dẫu đơn độc vẫn vỗ hoài đến ngàn năm.

Thơ anh là một bản giao hưởng nhiều chương về đời sống tình yêu ký ức và cái đẹp mong manh. Đó là một CUỘC CHƠI mà anh không giữ nổi nhưng vẫn dốc lòng chơi đến tận cùng với trái tim linh hồn và nỗi cô đơn lặng lẽ ngồi gảy tấu khúc nhân sinh.

ĐÊM Ở BIỂN
Biển đêm
Hù,
Trước mặt tôi
Cát un chân bước
Đá ngồi nhìn sao
Mờ xa
Con sóng lôi vào
Kéo trăm sợi cước lao đao con thuyền
Tôi cười với ước vọng riêng
Mai sau có chết
Làm thuyền
Chở em.

LỜI CỦA MẶT TRỜI
Cho em tia nắng xuân hồng
Ta từ lạc thức mùa đông vừa về
Tháng ngày vồn vã đam mê
Héo gầy thân xác ê chề vương mang
Thôi em ta đã qui hàng
Hồng sơn sực tĩnh dở dang tình người

HOANG SƠ
Anh đi ngày đẩm u hoài
Với niềm hoang lạnh nối dài bơ vơ
Điệu buồn vây mãi hồn thơ
Phiên tình dư niệm từng giờ đợi trông
Anh đi mờ lối hư không
Giờ em vơi lệ như khung mưa chiều
Đường xưa lối nhỏ đìu hiu
Hoang sơ dấu lạ cô liêu xóm nghèo.

HOA THẠCH MỘC
Gởi chân
Vào chốn bụi hồng
Trắng màu áo lụa
Hoa trông dáng gầy
Trơ cành
Hoa nở
Đất
Say
Trêu hoa
Có một lùm cây
Cúi chào

QUÁN LƯNG CHỪNG ĐÈO
Trước mặt
Núi đá dựng
Sau lưng
Biển mênh mông
Đường qua
Khe nước chảy
Quán nhỏ
Dựa đồi thông
Chủ khách ngồi uống rượu
Trời chiều
Mây ghé thăm
Chếnh choáng men
Bằng hữu
Trôi hoài cuộc trăm năm.

BÀI CHO TIM HOA
Em đứng nhìn trăng
Hay đợi ai
Giọt buồn
Từng chập
Nhỏ
Bờ vai
Rêu xanh
Từng mảng
rời thiên cổ
Em gởi hồn theo
ánh nguyệt phai


TÌNH TỰ
Cho tôi vay
nửa nụ cười
Cho tôi vay
tuổi mộng đời vàng son
Tình yêu giờ cũng chả còn
Tình thương thì đã hao mòn từ lâu
Tháng năm
buồn chẳng qua cầu
Tóc mây cũng đã bạc màu thời gian
Tôi nhìn đời
vẻ dỗ dành
Tôi nhìn tôi
thấy ngày xanh hao mòn

NOEL XANH
Người đến như băng một ánh sao
Sáng danh Thiên Chúa ngự trên cao
Ban xuống trần gian câu hạnh ngộ
Cho đời ta mấy giấc chiêm bao

16 TRĂNG MẬT
Hạnh phúc trăng mật
Toàn cõi ngây ngất
Thiên cổ sự thật
Làm sao để mất
Ta, em phiêu bồng

Em ngồi chiêu niệm
16 trăng trong
Lung linh
Ánh nguyệt
Ngất ngây
Tình.

CỎ HOANG

Tháng ngày rồi cũng đi xa
Chìm trong dĩ vãng dần dà đêm mơ
Về khơi muôn nẻo hững hờ
Cho vươn tình thắm lời thơ điệu buồn
Đâu còn như giọt mưa tuôn
Ngàn câu thánh dạ về nguồn cỏ hoang.

KHUYA NGHE SÓNG BIỂN
Gối đầu trên cát nhìn sao
Nghe trăm con sóng rạt rào bên tai
Nếu đời đừng có ngày mai
Thì ta làm sóng vỗ hoài ngàn năm

NHẠC HƯƠNG ĐÀ LẠT
Mây hoang
Kín phủ rừng thông
Suối nguồn vô trú
Mùa đông
Chưa già
Lũ chim lạc thức hoan ca
Nhạc hương
Ru mộng ngự hoa phiến hồng
Nghe trong tuyết hạt
Sương lồng
Tình
Ban sơ dậy
Như dòng suối
Tiên.

CUỘC CHƠI
Tôi đâu giữ nổi lời ca
Rằng em đã khuất nẻo xa thật rồi
Tôi đâu giữ nổi được tôi
Rằng trăng lặng lẽ buông trôi theo giòng
Tôi đâu giữ được bão giông
Rằng thiên động hát cuồng ngông cuộc đời.
Tôi đâu giữ nổi cuộc chơi
Mà đem trái đất ra ngồi đánh bi
Tôi đâu giữ được lối đi
Mà em quay lại chẳng vì tôi đâu.

What do you think?

Written by Vietnampoetry

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

GIPHY App Key not set. Please check settings

Lối lên đảo Tình Nghĩa

Vị “Chúa Đảo” tạo Giấc Mơ Xanh giữa lòng Hồ Thác Bà